Trong nội trướng Phong Thúc, Ngạo Thiên đang cùng vu y thảo luận bệnh tình, Diệp Phong vọt tới bên giường, thấy Toa Y Na nhắm chặt hai mắt, gương mặt trắng nõn ửng hồng không bình thường, khóe miệng dường như còn mang theo vệt máu.
“Toa nhi! Toa nhi!” Diệp Phong cầm tay nàng, sốt ruột không ngừng gọi, lại sờ sờ trán, nóng như than hồng.
Nhưng người trên giường không chút phản ứng, Diệp Phong xoay qua, bắt tay vu y nói: “Toa nhi làm sao? Ngươi mau đi ngao dược!”
Phong Thúc giải cứu vu y khỏi tay Diệp Phong, trấn an: “A Phong, ngươi không nên gấp gáp, nghe Vu y từ từ nói.”
“Nhưng là…”
“Nhị đệ, bình tĩnh một chút, nghe vu y nói xong.”
Vu y vuốt chòm râu, không nhanh không chậm nói: “Bệnh này đúng thật rất hiếm thấy, ta chỉ có thể làm hết sức, trước mặt cần phải hạ nhiệt, nếu không sẽ nguy hiểm tính mệnh.”
Diệp Phong hoảng thần, thì thào: “Sao có thể? Tại sao lại như vậy? Toa nhi không có việc gì, sẽ không!”
Nam Cung Diệp bước vào thấy bộ dáng Diệp Phong thất hồn lạc phách, trong lòng đau xót, an ủi nói: “Phong nhi đừng gấp, không phải lần trước cũng qua được sao? Toa nhi không có việc gì.”
Hai mắt Diệp Phong lập tức sáng ngời: “Đúng! Đúng! Hoàn hồn đan! Lần trước dùng hoàn hồn đan!”
Nói xong mau mau móc bình sứ trong lòng, đổ viên thuốc màu đỏ, định cho Toa Y Na dùng.
“Chậm đã!” Vu y ngăn lại: “Tuy đây là linh dược nhưng nó mang tính thuần dương, bệnh của
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/giang-ho-kiep-huyen-phong-vu/2929154/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.