Thiên địa bị mặt trời chói lọi trói buộc, hào quang vạn trượng, chiếu vào mắt dường như muốn bị mù.
Nam Cung Diệp đứng ngoài đại trướng chờ, Diệp Phong phi người xuống ngựa, lập tức chạy đến: “Nương, Sương nhi thế nào?”
Nam Cung Diệp nâng tay lau mồ hôi trên trán nàng đau lòng nói: “Phong nhi, con không bị thương chứ?”
Diệp Phong miễn cưỡng cười cười: “Nương, con không sao. Sương nhi đâu?”
Nam Cung Diệp vừa đi vừa nói: “Đã dùng dược nhưng tạm thời vẫn chưa tỉnh.”
Nội trướng tràn ngập mùi thảo dược, hai tiểu nha hoàn túc trực bên tháp, thấy hai người vào vội vàng thi lễ, yên lặng rời khỏi. Diệp Phong bước đến bên tháp, nhìn dung nhan mà nàng nhớ mãi không yên, hai tròng mắt nàng nhắm chặt, môi anh đào hơi trắng bệch, chỉ có tiếng hít thở như có như không, làm lòng Diệp Phong bất an.
Diệp Phong nhẹ nhàng cầm bàn tay nhỏ bé, đầu ngón tay truyền đến từng trận mát lạnh, mềm mại không xương. Dung nhan khắc sâu trong lòng, ba năm rồi vẫn như tạc, không hề có dấu vết năm tháng, vẫn khiến người ta phải si mê. Hy vọng nàng có thể sớm tỉnh lại, lần này ta không bao giờ buông tay để lại nàng một mình. Một loại tương tư, hai người đau khổ, là ta quá mức tùy hứng, mới để nàng trả qua ba năm khổ sở.
Cảnh tượng kia vẫn còn như in, áo trắng bị nhiễm đỏ, nếu không phải nàng đuổi tới kịp lúc, chắc chắn hai người phải âm dương cách biệt. Những lời nỉ non vẫn còn quanh quẩn bên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/giang-ho-kiep-huyen-phong-vu/2929160/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.