Ánh nắng chiều buông xuống, một màu đỏ tươi rất bắt mắt, đau đớn trong cơ thể dày vò Lãnh Vô Sương, trong cơn hoảng hốt, tựa hồ nhớ lại cái ôm ấm áp, cùng tử mâu bao hàm thâm tình. Vừa định lên tiếng gọi thì chuyển cảnh tới ngày ở Lôi Chấn sơn trang, đêm mưa khắc cốt ghi tâm. Ngân nguyệt đâm vào ngực nàng, máu tươi theo nước mưa chảy ròng, bi thương cùng tuyệt vọng hiện rõ không mắt.
Lãnh Vô Sương giơ tay muốn bắt lấy nhưng vạt áo lại trợt khỏi tay nàng, dung nhan kia càng ngày càng xa, dần dần mơ hồ…
“Phong nhi!”
Tiếng hô khủng hoảng làm người mới thiếp đi trên tháp bên cạnh bừng tỉnh, Diệp Phong thấy người trên giường ngủ không an ổn, trán đổ đầy mồ hôi, đôi mi thanh tú nhíu chặt, trong miệng thì thào gọi tên nàng không ngừng. Diệp Phong nắm bàn tay lạnh lẽo: “Ta ở đây! Sương nhi, ta ở đây!” Hô hoán với bên ngoài: “Ngươi đâu, Sương nhi tỉnh, mau đi mời Yên nhi!”
Lãnh Vô Sương hôn mê ba ngày ba đêm, mỗi ngày ngoại trừ đi thăm Toa Y Na, thì Diệp Phong luôn canh giữa bên người nàng, rốt cuộc cũng nghe được tiếng nàng gọi, cảm thấy kinh hỉ vạn phần.
Một lúc sau, Lãnh Vô Sương dần dần không còn xao động, chậm rãi mở hai mắt, đối diện với cặp tử mâu quen thuộc, nàng nâng tay v**t v* gương mặt nhớ nhung từng ngày, nhoẻn miệng cười: “Phong nhi, ta lai mơ thấy ngươi!”
Chỉ một câu đủ để nói hết tưởng niệm trong ba năm, Diệp Phong nắm tay nàng áp sát
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/giang-ho-kiep-huyen-phong-vu/2929161/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.