Thân thể bị nhấc bổng, Lãnh Vô Sương thét lên, theo bản năng vòng tay ôm cổ Diệp Phong, lại thấy không ổn, nghe câu nói ái muội kia, càng thẹn thùng hơn, giãy dụa: “Không cần, mau thả ta xuống!”
Diệp Phong đặt nàng xuống giường, khom người vây nàng trong lòng, tà mị cười: “Nàng cứ kêu thật lớn, tất nhất để tất cả đều nghe thấy.”
“Ngươi!” Lãnh Vô Sương liền ngậm miệng, tử mâu lóe lên hai đốm hỏa diễm làm lòng nàng đập bịch bịch, đặt tay lên vai Diệp Phong, ngượng ngùng: “Phong nhi, trời… Còn chưa tối, sẽ có người… Vào.”
Diệp Phong còn chưa phản ứng, Lãnh Vô Sương liền chôn mặt vào áo ngủ bằng gấm, mặt cười nóng bỏng, lời này, như thế nào lại giống… Dục nghênh mà còn xấu hổ?
Quả nhiên Diệp Phong không làm Lãnh Vô Sương thất vọng, ở bên tai nàng nhỏ giọng, ôn nhu nói: “Yên tâm đi, không có người vào.”
Vành tai no đủ mượt mà, vì chủ nhân là bịt kín một tầng hồng nhạt, Diệp Phong há miệng ngậm lấy, dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng l**m lọng.
Ấm áp tê dại thoáng chốc truyền khắp toàn thân, thân thể Lãnh Vô Sương gần như mềm nhũn, theo bản năng rụt cổ lại, đem mặt chôn càng sâu: “Không cần, ngô…”
Diệp Phong nâng mặt nàng lên, mỉm cười: “Sương nhi, ta giúp nàng tháo thắt lưng.” Nói xong xoay người xuống giường, nửa ngồi xổm bên giường, đưa tay tháo ngọc bội cùng thắt lưng ra, sau đó giúp nàng cởi giày.
Cảm nhận được ý đồ của Diệp Phong, trong lòng Lãnh Vô Sương hoảng hốt, nàng kiêu ngạo như
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/giang-ho-kiep-huyen-phong-vu/2929166/chuong-98.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.