"Trước có người đưa cho ta một khối ngọc mà ký sổ mượn tiền, ít ngày trước đại sư nói khối kia ngọc có giá trị liên thành, cho nên ta có ý định đem giấu đi."
". . . . . . Ta, ta ta cái gì đều không nói, ngươi đừng im lặng. . . . . . Chết ta a. . . . . ." Giãy giụa không có hiệu quả, gần như hít thở không thông, Hình Hoan trợn trắng mắt, vô lực thả lỏng người.
"A, là ta thất thố." Được nhắc nhở, Nhâm Vạn Ngân mới nhớ để Hình Hoan một con đường sống, hơn nữa tiện thể nói xin lỗi liên tục.
Lấy được tự do, Hình Hoan chậm rãi ngồi dậy, mở miệng hít thở không khí, khuôn mặt đỏ bừng dần dần có chuyển biến tốt.
"Thật thê thảm."
Một bên Nhâm Vạn Ngân kinh ngạc nhìn nàng, cảm phát nói.
"Có thể không thảm sao?" Là ai đem nàng hại đến thảm như vậy? Một côn đó gõ mạnh như vậy, ngay chính nàng cũng không dũng khí đi soi gương xem lại tình trạng của mình thế nào.
"Chính là a! Sư thái tương lai, ta thật thê thảm a! Mạng của ta làm sao lại khổ như vậy a! À? À? !" Nhâm Vạn Ngân ngữ điệu đột nhiên biến đổi, than thở khóc lóc kêu gào, đồng thời còn xoay người lại, tựa như đứa bé vô dụng cần dựa vào trong ngực, ôm lấy Hình Hoan.
"À?" Hình Hoan không hiểu, phản ứng đầu tiên của nàng là vội vàng cách xa hắn, đánh bay hắn.
"Ta mười chín tuổi chết mẹ, hai mươi tuổi chết cha, trở thành cô nhi, bị bất đắc dĩ thừa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/giang-ho-ky-cuc/74579/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.