Trên đời không có chuyện gì là tuyệt đối.
Cũng một chuyện, nhưng nếu nhìn vào nhiều mặt khác nhau tự nhiên sẽ có nhiều kết luận khác nhau.
Nếu có người giữa đêm nơi rừng núi xin tá túc, nếu người chủ nhà thông cảm được, thì tuyệt đối nên giúp đỡ cho người.
Nhưng nếu người xin tá túc là hạng người như người áo đen bao mặt thì có cho tá túc hay không, cũng không nhất định được.
Cho dầu có cho tá túc, cũng phải tuyệt đối đề phòng, nhiều ít gì cũng phải đề phòng.
Nhưng nếu người ta đã giúp cho mình một việc, tự nhiên sự đối xử khác đi, nói chung dầu cách nào đi nữa cũng có một nguyên tắc, nguyên tắc đó mới là bất di bất dịch.
Bọn Quách Đại Lộ có một nguyên tắc đối nhân xử thế.
Nguyên tắc của họ là: “Dễ dàng quên cừu thù, nhưng khó lòng không nhớ ân tình”.
Hình như đó là một nguyên tắc mà đối với họ là bất di bất dịch.
Chỉ cần có được với họ một chút ân tình, thì bất cứ trong tình huống nào, họ cũng nghỉ cách báo đáp cho kỳ được.
Chỉ cần họ có một lời hứa, thì bất cứ trong một tình huống nào, họ cũng nghĩ cách làm cho kỳ được.
Dầu đập vỡ đầu họ ra, họ cũng nhất quyết làm cho kỳ được.
Họ không phải là hạng người hay tìm cách thối thoát trách nhiệm, cho dầu quá sức, nhưng đã trách nhiệm thuộc về họ rồi thì họ nhất định đưa tay gánh vác.
Nếu sức họ không đủ sức để gánh vác thì cứ để “sụm” xuống hẳn hay.
Bất luận gặp chuyện
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/giang-ho-tu-quai/1219038/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.