Chiếc thuyền nan cập vào tả ngạn, hai người bước lên bờ, Tùng Vĩ nhìn sang Tuyết Ngọc :
- Tuyết Ngọc muội! Tùng Vĩ và Tuyết Ngọc đi tìm người chặt sợi xích này ra.
Nàng miễn cưỡng gật đầu, rồi hỏi Tùng Vĩ :
- Khi sợi xích này đứt rồi, huynh sẽ ly khai với Tuyết Ngọc.
- Tùng Vĩ cũng không biết nữa.
- Huynh không muốn nói ra, nhưng Tuyết Ngọc đoán được tâm ý của huynh. Nếu như sợi xích này đứt rồi... huynh sẽ đi đâu?
- Nếu như chặt đứt xích rồi, huynh có hai chuyện phải làm ngay lúc này.
- Chuyện gì?
- Một là tìm Trương Minh Minh... Sau đó là tìm Tô Mặc Linh.
Buông một tiếng thở dài, sắc hoa của Tuyết Ngọc đượm những nét u buồn vời vợi. Nàng nhìn Tùng Vĩ nói :
- Trong tâm của Tùng Vĩ huynh lúc nào cũng có hai người đó ư?
Tùng Vĩ mỉm cười :
- Hê! Nàng hiểu lầm huynh rồi đó. Tìm Trương Minh Minh, ý của huynh là muốn Minh Minh giải huyệt cho huynh. Tìm Mặc Linh vì huynh phải đi tìm...
- Tuyết Ngọc có thể theo huynh được chứ?
- Nếu như Tuyết Ngọc có hứng thú muốn đi cùng với Cang Tùng Vĩ.
- Tất nhiên muội có hứng thú rồi.
Tùng Vĩ và Tuyết Ngọc định rời bỏ bờ sông thì nghe tiếng la thất thanh của nữ nhân phát ra từ một gian thảo xá gần đó.
Tùng Vĩ nói :
- Tuyết Ngọc! Chúng ta lại xem, coi có thể giúp được cho người ta không?
Tuyết Ngọc gật đầu.
Hai người chạy vội về phía gian thảo xá, nơi vừa phát ra tiếng kêu cứu.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/giang-ho-xao-khach/390745/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.