Mùi thuốc đắng ngắt, cực kỳ đắng.
Khi ta tỉnh lại, chỉ nghe thấy tiếng gầm giận dữ của nam nhân bên tai:
“Vì sao lại như vậy?! Không phải mỗi dạo đều có thái y đến chẩn mạch hay sao?! Vì sao không ai phát hiện ra?!”
Một giọng nói già nua run rẩy đáp lời:
“Thai nhi của Dung tần chưa đầy hai tháng, thân thể nương nương vốn đã yếu, mạch tượng cũng rất mong manh, vi thần…”
“Vô dụng! Một đám vô dụng! Đây là cách các ngươi hầu hạ người ư?! Con của trẫm!”
Từ khi hắn đăng cơ, chỉ có hai công chúa chào đời, còn đại hoàng tử sinh chưa đầy nửa năm đã yểu mệnh.
Sau đó, hắn chỉ chuyên sủng Quý phi, những nữ nhân khác không ai có cơ hội.
Hoàng tự thưa thớt, hắn dù không nói, nhưng sao có thể không để tâm?
Hắn còn chưa nói hết, đã có người báo:
“Thái hậu nương nương giá đáo.”
Không gian lập tức yên tĩnh.
Một lát sau, giọng Hoàng thượng vang lên:
“Tất cả lui xuống đi.”
Cách một lớp bình phong, giọng nói già nua trầm ổn lọt vào tai ta:
“Hoàng đế, con thật sự quá nuông chiều Quý phi rồi.”
Hoàng thượng không đáp.
Giữa hắn và Thái hậu vốn chẳng có tình mẫu tử thực sự.
Thái hậu cũng không để tâm, chỉ chậm rãi nói:
“Con ta là thiên tử, bất cứ quyết định nào cũng đều đúng đắn.
Dù có vung tay một cái, đánh đổi cả một tòa thành để lấy giai nhân, thiên hạ vẫn ca tụng khí phách đế vương, viết thành giai thoại.”
“Chẳng qua chỉ là một nữ nhân ngoại tộc, con muốn sủng ái nàng, với
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/giang-nam-xuan-sau-gio-trang-chi-con-lang-le/1987009/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.