- vào thời xuân thu chiến quốc có một vị công tử con nhà giàu tên là ôn như xuân. ngay từ nhỏ như xuân đã rất thích chơi đàn, đến khi lớn lên cũng có thể sáng tác và chơi đàn không tồi. hắn thường xuyên khoe khoang tài nghệ của mình ở trước mặt người khác.
Một hôm, ôn như xuân một mình đến sơn tây du ngoạn. khi hắn đến trước một ngôi chùa thì chợt nhìn thấy một đạo sĩ đang nhắm mắt ngồi thiền. bên cạnh đạo sĩ có một chiếc túi, miệng túi hé mở lộ ra một góc của cây đàn cổ.
Ôn như xuân rất lấy làm hiếu kỳ, tự hỏi mình: “lão đạo sĩ này cũng biết chơi đàn ư?” sau đó, hắn tiến lại gần hỏi lão đạo sĩ bằng vẻ trịch thượng: “xin hỏi đạo trưởng biết chơi đàn chứ?”
Đạo sĩ hé mắt trả lời một cách rất khiêm nhường: “cũng biết đôi chút! tôi đang muốn tìm cao nhân bái sư học đàn đây.”
Ôn như xuân vừa nghe thấy đạo sĩ muốn tìm cao nhân bái sư, lập tức hứng thú trong lòng, muốn thể hiện tài nghệ cho đạo sĩ xem. hắn nói một cách không khách sáo rằng: “thế thì để tôi đàn cho ông xem.”
Vị đạo sĩ lấy cây đàn cổ từ trong túi ra đưa cho ôn như xuân. ôn như xuân lập tức ngồi khoanh chân dưới đất đánh đàn. đầu tiên, hắn đánh tùy hứng một bài, đạo sĩ mỉm cười chẳng nói một lời. ôn như xuân không thấy đạo sĩ khen mình một câu nên trong lòng có chút mất hứng.
Ôn như xuân bèn đem hết tài nghệ của mình ra chơi một bài khác, đạo
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/giang-son-huu-hi/1207521/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.