An Thái cùng Vân Hinh rời đi, Lâm Lĩnh dựa theo phân phó của Tiêu Nghệ Hàn ra tiễn các nàng, Thu Nhi lưu luyến nhìn Lâm Lĩnh không rời, trong lòng chất chứa vô số lời muốn nói cùng hắn, nhưng mà, đến cuối cùng cái gì cũng không thể nói ra.
Tiêu Nghệ Hàn rất nhanh chóng nhận thấy được giữa Thu Nhi cùng Lâm Lĩnh có quan hệ với nhau, nhưng hắn cũng không nghĩ muốn phá rối bọn họ cho nên liền trở lại trong phòng, tiếp tục đọc sách, thời gian phải giao tấu chương chỉ còn lại hai ngày, mà hiện tại phía bên bọn Tam đệ cũng không có động tĩnh gì, Tiêu Nghệ Hàn ngồi ở trước thư bàn, Lâm Lĩnh đứng ở một bên, Tiêu Nghệ Hàn liếc mắt nhìn hắn, nói: “Tiểu Lâm Tử, vừa rồi… Ta cùng An Thái… trao đổi cái điều kiện kia, ngươi cảm thấy nó có đáng giá hay không?” Chỉ là những lời nói chuyện thuần túy, không có mang theo bất kỳ ý nghĩa nào khác, chỉ là muốn cùng hắn nói chuyện…
Lâm Lĩnh ngẩng đầu, mỉm cười, khóe miệng cong lên thành một độ cong rất miễn cưỡng, hắn thương tâm sao? Hắn có quyền lợi để thương tâm sao? Lâm Lĩnh nói: “Đại hoàng tử đã quyết định, Tiểu Lâm Tử không dám có ý kiến.”
Bọn họ trong lúc đó liền lâm vào trầm mặc, Tiêu Nghệ Hàn nhìn Lâm Lĩnh, trong lòng đột nhiên lại nghĩ muốn kéo tay hắn, muốn đem thân hình nhu nhược của hắn ôm vào trong lòng, nhưng Tiêu Nghệ Hàn không có làm như vậy, từ trước đến nay, hắn luôn cảm giác được chính mình luôn mang một thứ tình cảm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/giang-son-khong-yeu-yeu-thai-giam/48063/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.