Vào ngày cưới, hắn bỏ tôi lại một mình rồi biến mất.
Khi đó tôi đã mang thai được 4 tháng, tôi còn gọi cho hắn rất nhiều cuộc điện thoại.
Lúc đầu hắn không nhận, sau đó trực tiếp tắt máy.
Chung quanh bắt đầu truyền đến tiếng xì xào bàn tán:
“Lần đầu tiên thấy chú rể đào hôn đấy.”
“Phụng Tử thành hôn mà còn không biết kiểm điểm, người ta không cần cũng đúng.”
Tôi đứng trong cơn gió lạnh, tay chân luống cuống, không ngừng trấn an khách mời đang lục tục rời đi.
Cả ngày, tôi ngây ngốc chờ ở góc đường, đám người đã rời đi sạch sẽ nhưng cuối cùng hắn vẫn không xuất hiện.
Một dì bên cạnh lơ đãng nói: “Giang Thâm giống y hệt con trai vợ trước của bố con, hay là nó tới trả thù con.”
Trên đường trở về, trong đầu tôi vẫn quanh quẩn những lời này.
Trong lúc thất hồn lạc phách, xe của tôi va chạm với một chiếc xe tải, tôi và đứa bé bốn tháng tuổi mất mạng ngay dưới gầm xe.
1.
Mở mắt ra lần nữa, tôi trở lại ba tháng trước, là ngày tôi biết được mình mang thai.
Tôi cầm que thử thai, ngồi trên bồn cầu rất lâu.
Một chùm ánh sáng từ cửa sổ nhỏ chiếu vào, rực rỡ chói mắt.
Nước trong nhà vệ sinh khẽ nổi bọt lên, cảm giác vừa đau thương vừa buồn bã.
Nỗi đau hít thở không thông của kiếp trước còn chưa tản đi, giọng nói của Giang Thâm từ ngoài cửa truyền đến.
“Làm sao vậy?” Ngữ khí trước sau
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/giang-tham/1302809/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.