"Giáo chủ, thuộc đã tìm thấy nơi ở của Lãnh thần y"
Mộ Ảnh Phong mắt phượng híp lại, nốt chu sa bên khóe mắt càng khiến hắn thêm ma mị, cảm giác thâm sâu khó lường, mặt không đổi sắc chỉ 'Ừ' một tiếng, Lãnh Huyết Thu ngươi nghĩ có thể chạy thoát sao? Đã bao giờ nói cho ngươi đi, cũng thật lớn gan.
"Từng cử chỉ nhất động của y, ta đều muốn biết"
"Thuộc hạ đã hiểu" rồi lui xuống
"Ảnh Phong" tiếng gọi lả lướt, yểu điệu lọi vào tai hắn, từ trước đến nay chẳng ai dám cả gan lớn mật mà gọi thẳng đích danh của giáo chủ riêng nàng lại được đặc cách, không biết hắn si mê nàng chỗ nào, chỉ riêng cách gọi của nàng đã khiến chúng thuộc hạ âm thầm phỉ nhổ một phen
"Tình Nhi sao nàng lại ra đây?" Ánh mắt Mộ Ảnh Phong dần trở nên nhu hòa hơn
Tròng mắt của Vân Tình như ẩn đỏ thật nhanh rồi lắng xuống, nhẹ nhàng bảo "Người ta chán"
"Nói xem, rừng hoa đào trồng là vì nàng lại không tạo hứng thú cho nàng sao?"
"Tại ta thích ở bên Ảnh Phong hơn"
Mộ Ảnh Phong như cười như không nhìn nàng, lại nói hắn thích nàng đi mà sao một tia rung động trong mắt hắn cũng chả có nhưng lại không thể buông bỏ được là tại sao? Trước kia tận lực cứu nàng để người bên cạnh hắn chạy trốn, nói hắn vô tình, lãnh khốc, không màng ái tình mà lại mang nàng về, hắn còn không rõ,
"Ta bận"
Vân Tình nghe vậy hiện ra vẻ mặt đầy ủy khuất vừa quay mặt đi, khuôn mặt nàng lại khác hẳn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/giao-chu-khong-phai-la-ke-vo-tinh/279203/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.