Giọng điệu của Thượng Quan Tuyền quá mức tỉnh táo, hơn nữa còn tỉnh táo đến mức gần như lạnh như băng. Lãnh Thiên Hi rõ ràng cũng cảm nhận được điều này nhưng anh chỉ mỉm cười. Khi băng bó xong vết thương cho Thượng Quan Tuyền, anh cười nhạt.
- Tôi họ... Dương, tên đầy đủ là Dương Thiên Hi.
- Họ Dương? Thật sự là họ Dương sao? – Thượng Quan Tuyền cao giọng hỏi.
- Đúng vậy? Sao thế? – Lãnh Thiên Hi nghi ngờ nhìn Thượng Quan Tuyền hỏi lại.
- À, không có gì! – Thượng Quan Tuyền cảm thấy khối đá nặng trĩu trong lòng như tan biến.
Cảm giác nhẹ nhõm khiến cả người cô dễ chịu hẳn lên. Anh họ Dương, nếu như anh họ Lãnh thì chắc chắn là có quan hệ với Lãnh Thiên Dục, như vậy nhất định cô phải tránh xa anh ra.
Lãnh Thiên Hi thấy đôi mắt Thượng Quan Tuyền dần chuyển sang nét nhu hòa, ánh mắt anh càng thêm thâm trầm nhưng được che giấu kĩ càng dưới ánh sáng đèn.
Ở bên ngoài, anh rất ít khi nhận mình họ Lãnh, dù sao anh cũng không muốn dựa vào cái bóng của Lãnh thị. Anh trai anh – Lãnh Thiên Dục quá mức xuất sắc và ưu tú, là em trai, Lãnh Thiên Hi hy vọng có thể dựa vào chính thực lực của mình, tự đi trên con đường mình đã chọn.
Anh không muốn lừa gạt Thượng Quan Tuyền, anh chỉ muốn dùng thân phận là một người bình thường để kết bạn với cô, lý do chỉ đơn giản vậy thôi.
***
Buổi sáng ở cô nhi viện Mary tràn ngập trong âm thanh vui tươi, ánh mặt trời
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/giao-dich-danh-cap-trai-tim-cua-trum-xa-hoi-den/106306/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.