"Sư phụ, Người nhất quyết phải làm như vậy sao?"
Rudger hỏi với vẻ lo lắng khi nhìn vào sư phụ mình. Bình thường, sư phụ hắn luôn trong trạng thái buồn chán, không có hứng thú với bất kỳ thứ gì. Nhưng hiện tại, trông Người rất có sức sống, vui vẻ như một đứa trẻ thực sự khi nhận được quà.
Rudger thầm thở dài. Thôi được rồi, nếu sư phụ vui thì hắn ăn chút đau khổ cũng không sao.
"Lâu lắm ta mới có hứng ra tay như thế này. Đừng có khiến ta thất vọng đấy, tên nhóc thối kia!"
"... ... ."
"Bổn phận của đồ đệ không phải là làm cho sư phụ vui vẻ hay sao? Cất cái biểu cảm như sắp chết đó đi cho ta. Tươi tỉnh lên!"
"Trong tình huống này ai mà vui cho nổi......."
"Mi không muốn cũng phải làm. Đây là mệnh lệnh của sư phụ."
Rudger không khỏi thở dài trước những lời nói vô lý đó. Hắn đã từ bỏ việc cố gắng thuyết phục sư phụ mình.
Bây giờ vẫn là ban ngày, [Ater Nocturnus] không thể phát huy tối đa hiệu quả của nó. Nhưng Rudger biết, kể cả có là màn đêm đi chăng nữa, ma thú của hắn cũng chưa chắc có hiệu quả trước sư phụ. Ngược lại, bóng đêm mới là thời điểm sư phụ hắn hưng phấn nhất.
Rudger nhẹ nhàng rút quyền trượng từ trong bóng tối ra. Thứ xuất hiện trên tay hắn là một chiếc gậy chống sang trọng dành cho quý ông có khắc hình con quạ trên tay cầm.
"Con tới đây!"
* * *
"Quý cô Merylda, hôm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/giao-su-gian-diep-sayren/2961607/chuong-240.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.