Phó Thanh Sơ mặc dù không có thói quen thêm bạn tốt, nhưng nếu đã thêm sẽ không chủ động hủy bỏ.
Huống chi đối phương tiến lùi hợp lý, nói chuyện cũng rất có chừng mực.
Nếu là sinh viên, vậy thì giữ lại.
Kiều Nhạn đã luộc xong một nồi, đang luộc đợt hai.
Hình thức hai mẹ con ăn cơm luôn là Kiều Nhạn đang bận việc, anh ngồi ăn, rất ít giao lưu.
"Thanh Sơ."
"Dạ?"
Kiều Nhạn đảo sủi cảo trong nồi, nhìn anh đứng một bên cầm bình dấm đổ ra đĩa nhỏ, mí mắt không nâng trả lời.
Để bình dấm xuống, rắc thêm chút gì đó vào, Kiều Nhạn không thấy rõ.
Phó Thanh Sơ chỉnh lại đĩa dấm nói: "Mẹ muốn hỏi con vấn đề gì?"
Lời nói của Kiều Nhạn lăn trên đầu lưỡi hai vòng, cẩn thận thăm dò: "Vừa rồi con nói con có kế hoạch tìm Alpha? Là ai vậy, bao nhiêu tuổi, làm gì?"
"Trong kế hoạch, con chưa tìm được.
Mẹ đừng lo, con sẽ giải quyết trước khi đến kỳ phát tình."
Kiều Nhạn nhìn sủi cảo trong nồi lúc chìm lúc nổi, suy nghĩ lăn qua lộn lại.
Muốn nói lại không biết có nên nói không.
Thật vất vả anh mới đến gần bà hơn chút, biết đâu vì một câu nói mà đẩy ra xa.
"Mẹ, có việc gì vậy, mẹ không cần trông trước trông sau với con đâu." Phó Thanh Sơ nuốt một cái sủi cảo, cảm thấy trộn nhiều dấm quá, hơi chua.
Cầm cốc lên uống ngụm nước.
Kiều Nhạn bưng sủi cảo bước tới bàn ăn ngồi xuống, nói: "Mẹ biết một đứa nhỏ, đối nhân xử thế khá tốt, công việc ổn định.
Đúng dịp
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/giao-su-muon-thuoc-uc-che-sao/21580/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.