Lúc Thẩm Tuyển Ý đến nghĩa trang sắc trời còn chưa sáng hẳn, thời tiết không quá tốt, sương mù mênh ʍôиɠ che một tầng khói mù.
Thẩm Tuyển Ý mang theo một bó hoa, ông ngoại nói là trước kia mẹ cậu thích nhất, một loại hoa hơi hiếm, cũng không phải quá diễm lệ, ở Yến Thành hơi khó tìm.
Trùng hợp có người không lấy nữa, cậu mới lấy được bó hoa này.
Thẩm Tuyển Ý ngồi xổm xuống, đem hoa đặt ở trước bia mộ, duỗi tay sờ sờ ảnh chụp trêи bia mộ, thấp giọng nói: "Con tìm được nhà của mẹ rồi, ông ngoại chưa từng quên mẹ, chúng ta lập tức liền có thể về nhà.
"Trêи bia mộ viết tên là Thẩm Yên, ái thê Thẩm Yên, chữ nhỏ bên cạnh là vợ Thẩm Khai Vân, ngón tay Thẩm Tuyển Ý đột nhiên co rụt lại, giống như đâm sâu vào đá, phát ra âm thanh sắc nhọn thanh âm.
"Mẹ yên tâm, con sẽ không để mẹ mang tiếng oan, lại chờ con mấy ngày, sẽ không lâu lắm.
" Thẩm Tuyển Ý đứng lên, phủi phủi bụi trêи người, vừa ngẩng đầu vừa lúc thấy Thẩm Khai Vân đi tới.
Hai người lẳng lặng giằng co.
Yết hầu Thẩm Khai Vân khô khốc mà nuốt xuống, thấp giọng nói: "Tuyển Ý, chúng ta nói chuyện, ở trước mộ mẹ con, chúng ta đem sự tình nói rõ ràng.
""Không cần thiết.
" Thẩm Tuyển Ý chỉ nhìn ông một cái liền thu hồi tầm mắt, xách cây búa tự mang đến, ở trong tay ước lượng lực tay đập mạnh xuống.
Thẩm Khai Vân nheo mắt, ném hoa bước nhanh chạy tới, một phen nắm lấy cán búa, khóe mắt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/giao-su-muon-thuoc-uc-che-sao/21624/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.