Trong bệnh viện.
Mùi thuốc sát trùng nồng nặc, trên hành lang người qua lại tấp nập.
Bác sĩ vừa điền đơn vừa nói: "Vết thương khá sâu, về nhà đừng để dính nước, nhớ kiêng cữ, nửa tháng sau quay lại cắt chỉ."
Ngu Tầm ngồi đối diện ông, nghiêm túc ghi nhớ những điều cần chú ý.
Sau đó hắn nhận lấy tờ đơn rồi đẩy cửa ra ngoài đóng tiền.
Khi quay lại, từ xa đã nhìn thấy Vân Từ đang ngồi trên ghế hành lang bệnh viện chờ hắn.
Cậu mặc áo khoác trắng, mắt cụp xuống, lông mi dài rũ xuống trông vẫn lạnh lùng như mọi khi. Hành lang có mấy đứa trẻ mặc đồ bệnh nhân chạy qua chạy lại, suýt nữa đâm vào cậu.
Cậu đưa tay kia ra, lòng bàn tay đặt lên đầu đứa trẻ tránh cho nó ngã: "Đứng vững đi nhóc."
...
Hành lang bệnh viện dài vô tận.
Như một khe hở trong đường hầm thời gian.
Vô số hình ảnh của Vân Từ hiện lên trước mắt hắn, liên tục chồng chéo.
Vân Từ mặc đồng phục học sinh, Vân Từ ở nhà, Vân Từ chơi game với hắn ở quán net, Vân Từ kiêu ngạo trên sân đấu, Vân Từ ngông cuồng tự cao tự đại.
Vân Từ mà hắn từng thầm thương trộm nhớ, giấu kín trong lòng.
Vân Từ thẳng thắn và nhiệt tình nói thích hắn, đáp lại hắn.
Từ năm lớp mười người này đã xuất hiện trong cuộc đời hắn. Đến tận bây giờ.
Khi hắn đưa Ngu Oánh trốn đông trốn tây, mỗi ngày sống trong hỗn loạn, cũng từng nghĩ tại sao lại rút phải lá bài xấu như vậy. Tại sao người như Dương Uy lại xuất
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/giau-gio-moc-qua-hoang/527493/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.