Nhận được rồi,
Tình yêu và sự lưu luyến của anh;
Nhận được rồi,
Từng giọt ký ức ngọt ngào và tươi đẹp;
Nhận được rồi,
Tình cảm dành cho anh;
Phải chăng em đã có thể,
Mang nụ cười ly biệt.
Autumn
“Gần đây cô với tảng đá ấy thế nào rồi?”, A Quý vừa lau cửa kính vừa nói chuyện với Thu Thần.
“Cũng không tồi!”, Thu Thần trả lời rất nhanh, dáng vẻ hạnh phúc.
“Ồ? Nói thế hóa ra ván bài trước đây của cô là đúng à? Chúc mừng cô! Không ngờ chưa đầy một năm, cô có thể giành được tình yêu của tảng đá ấy.”
Thu Thần cúi mặt: “Đâu có, anh ấy vẫn chưa yêu tôi.”
“Sao cô biết được.”
“Đàn ông thường rất khó quên người yêu đầu tiên, đặc biệt là anh ấy, anh ấy là người rất chung tình.”
“Chuyện này rất khó nói, tôi thấy anh ta đối với Băng Lan cũng chỉ là tình cảm của anh trai với em gái thôi, nếu không làm gì có người đàn ông bình thường nào lại sống chung với người mình yêu hơn chục năm mà không có xảy ra chuyện gì đó. Ờ, đúng rồi! Nói không chừng…”, anh nhìn Thu Thần, “Này, anh ấy bình thường đấy chứ?”.
Thu Thần đỏ ửng mặt: “Anh ấy rất bình thường…”.
A Quý cười rất gian xảo: “Tốt! Thế là quá hạnh phúc rồi! Cô yên tâm đi, đàn ông như anh ta, không có chuyện lên giường với một người mà mình không có tình cảm, chứ đừng nói tới chuyện kết hôn. Điều này chắc chắn là cô có chỗ đứng rất quan trọng trong lòng anh ta”.
Thật không? Cô có thể ôm ấp chút hy vọng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/giay-thuy-tinh-noi-duyen/410003/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.