Chu Liệu nhìn thấy biểu cảm trên mặt người đối diện trở nên cứng đờ vặn vẹo, cả người như bị một lớp sương mù đen bao lấy.
Mặc dù bình thường Tần Trạm cũng không có biểu cảm gì, nhưng chắc chắn không phải như lúc này, khó coi đến nỗi một giây là sau cả người sẽ bị tan vỡ.
"...Sao vậy?"
Quả pháo hoa cuối cùng nổ tung trên bầu trời, bàn tay đang cầm lấy cây pháo của Chu Liệu đột nhiên cứng đờ, cậu nhìn dáng vẻ của Tần Trạm, trái tim cũng chìm xuống.
"Xảy ra chuyện gì rồi?"
Cậu vừa dứt lời, bàn tay đang cầm điện thoại của người kia buông thõng xuống.
"Đi về đã" giọng nói Tần Trạm hơi run rẩy.
"....Được"
Chu Liệu không hỏi gì thêm, chỉ vứt đồ trên tay vào chiếc thùng rác mùi hôi tanh ở bên cạnh, sau đó đi về cùng Tần Trạm.
"Cậu ngủ đi, tôi đến bệnh viện một chuyến"
"Bệnh viện?" Chu Liệu vừa mới vào phòng đã nghe thấy Tần Trạm nói muốn ra ngoài, trái tim như bị kéo lại, bây giờ không có Tần Trạm khóa tay mình vào, cậu rất khó đi vào giấc ngủ: "Bà cậu làm sao à?"
"Chết rồi"
Hô hấp Chu Liệu phút chốc ngưng lại, cậu đột nhiên nhớ tới những chuyện trước kia, hồi lâu mới mở miệng: "Xin lỗi....chia buồn"
Tần Trạm chỉ khẽ lắc đầu, sau đó hít sâu một hơi, cầm áo lên nhanh chóng ra khỏi cửa.
Bên ngoài bệnh viện đã được quây hàng rào cảnh sát, trong buổi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/gieo-gio-gat-bao-khon-tai/2169470/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.