Chú Lâm suýt nữa thì đạp trượt chân ga, sau gáy ông toát đầy mồ hôi, hiển nhiên vẫn đang cố gắng tiêu hóa thông tin vừa nghe được, dù sao thì Chu Liệu vẫn luôn liên lạc với ông.
"Nó thì có chuyện gì được? Sốt thôi mà cũng là chuyện à?"
"Chủ tịch, ý của Trần Tiện là, không phải tự mình thôi học, cũng không phải đến thành phố Z......"
Chu Kiến Lâm đột nhiên cắt đứt chú Lâm: "Vậy ý chú là nó đã biến mất?"
Chú Lâm không nói gì nữa, ông biết nói điều này ra thì thật hoang đường, nhưng dù sao thì cũng đã lâu vậy rồi, chẳng ai quan tâm rốt cuộc Chu Liệu ở đâu, nhà họ cả nửa năm không gặp mặt là chuyện thường tình. Bây giờ cần Chu Liệu rồi mới nhắc đến, nhưng lại phát hiện cậu đã biến mất từ lúc đó.
"Chủ tịch, ngài đừng sốt ruột, Trần Tiện chỉ nói là nghi ngờ thôi, không chắc là thật" mặc dù chú Lâm nói vậy, nhưng giọng nói đã hơi run: "Mấy ngày trước cậu ấy còn gửi video cho Trần Tiện...chắc là không sao"
"Bây giờ không thấy người, chú còn nói với tôi làm gì? Khoảng thời gian này trong nhà không có ai?"
"Không có...."
"Thành phố Z cũng không có?"
Chú Lâm im lặng một hồi: "Trần Tiện nói không tìm thấy"
"Mẹ nó tối qua về đây làm gì?" lồng ngực Chu Kiến Lâm không khỏi phập phồng lên xuống, lát sau mới siết chặt nắm tay nhìn ra ngoài cửa: "Lập tức
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/gieo-gio-gat-bao-khon-tai/2169472/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.