Sở Vọng thấp thỏm hỏi: “Chị ấy thế nào ạ, xem xét luận văn có vấn đề gì sao?”
“Không có, trái lại còn rất tốt… Thực sự phải nói là, cực kỳ tốt.”
“Ồ.” Thế thì có gì để nói chuyện chứ…
“Cô gái có trình độ học thuật xuất sắc như cô Lâm thư đúng là hiếm gặp. Nên tôi muốn được tâm sự với cô ấy, không biết cô ấy có nể mặt mà gặp một lần được không?”
“Chuyện này…” Sở Vọng im lặng nhìn trời.
“Không gặp cũng không sao. Gọi điện thoại được chứ?”
“… Trong nhà không lắp điện thoại.”
“Ừ, vậy thì gửi tin nhắn được không?”
“Xin lỗi anh… Gia giáo nhà em rất nghiêm.”
“Tóm lại là không có cách gì gặp được đúng không?”
Sở Vọng bất đắc dĩ nghĩ thầm: không phải tôi muốn làm khó dễ anh, mà thật sự không có cách nào hết giáo sư Từ à. Nếu kiếp trước tôi sinh sớm một trăm năm, hoặc kiếp này tôi lớn hơn vài tuổi thì đã có thể gặp anh rồi.
Anh ta chỉ thở dài, “Thôi quên đi vậy. Em giúp tôi chuyển lời đến cô ấy có được không?”
“Được.” Sở Vọng ngơ ngác gật đầu.
Đường Hillwood cách Du Ma Địa không xa. Khi gần đến số 21, hai người rung chuông xuống xe. Từ Thiếu Khiêm thong thả nói: “Vì bị bệnh nên thôi học, hoặc có thể vì nguyên nhân gia đình nên thôi học, dẫn đến chưa thể tốt nghiệp… Tôi nghĩ tương lai của cô Lâm không chỉ có thế, nếu cứ chôn chân ở đây mãi thì đúng là đáng tiếc. Cô ấy có thể tiến xa hơn được nữa.”
Lâm Sở Vọng bất đắc dĩ. Cô
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/gio-dang-noi-dau/979839/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.