🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

“Cho em nói linh tinh này!”

Sau một hồi đùa giỡn với Giai Giai, Thang Vị Hi nghỉ ngơi chốc lát trong phòng rồi dặm lại lớp trang điểm, đúng giờ đến tham gia sự kiện “Làn sóng điện ảnh mới” vào buổi tối.

Tối nay khách mời không nhiều, cũng không có nhân vật chủ chốt như buổi chiều, không khí phát biểu khá trầm lắng.

Vừa qua tám giờ một chút, MC đã tuyên bố kết thúc sự kiện.

Thang Vị Hi liền nhắn tin cho Du Dực.

“Bên em xong rồi, mình quay ở đâu đây ạ?”

“Em đi thang máy lên quầy lễ tân tầng 25, nói là khách phòng 3001.”

Tầng 25 là tầng tách biệt trong khách sạn, có phòng tiệc ngắm sao, phòng gym, hồ bơi và một quầy lễ tân chuyên dành cho khách thuê các phòng suite cao cấp từ tầng 25 trở lên để làm thủ tục nhận phòng.

3001… là phòng của Du Dực sao?

Quay phim trực tiếp trong phòng anh ấy, nghe có gì đó là lạ nhỉ/….

Trong lòng Thang Vị Hi có chút bất an, nhưng vẫn nhắn lại một chữ “Được”.

Nghĩ ngợi giây lát, cô gửi tin nhắn thoại cho Giai Giai: “Chị phải đi quay sớm với đạo diễn Dụ, mười giờ tối chị còn phải đắp mặt nạ nữa, nhớ gọi cho chị nhé.”

Mỗi lần gặp Du Dực, cô luôn có chút mất kiểm soát, vẫn nên nhờ Giai Giai nhắc nhở thì hơn.

Giai Giai chưa trả lời, Thang Vị Hi cũng không để tâm, tự mình lên tầng 25.

“Xin hỏi cô cần giúp gì không ạ?” Nhân viên lễ tân hỏi.

“Tôi đến phòng 3001.” Không hiểu sao, Thang Vị Hi nói câu này mà hơi thiếu tự tin.

Tầng trên chỉ có tổng cộng sáu phòng suite, khách ở đây chắc chắn nhân viên khách sạn đều quen mặt.

“Cô là cô Thang đúng không ạ? Anh Dụ đã dặn trước rồi. Mời cô đi theo tôi.”

Cô nhân viên lễ tân dẫn Thang Vị Hi vào thang máy, quẹt thẻ nhấn tầng 30 rồi rời đi.

Tầng trên cùng mỗi tầng chỉ có một phòng, bước ra khỏi thang máy là đến ngay cửa phòng.

Nhưng hoàn toàn khác với tưởng tượng của Thang Vị Hi, không phải kiểu xa hoa lộng lẫy, mà là phong cách Bắc Âu tối giản, rất hợp với khí chất của Du Dực.

“Đạo diễn Du.” Thang Vị Hi không dám tùy tiện bước vào, đứng ở cửa gọi một tiếng.

“Vào đi.”

Chưa thấy người, chỉ nghe thấy tiếng.

Thang Vị Hi bước vào, vừa qua khu tiền sảnh là đến phòng khách, rộng chừng hơn trăm mét vuông, chính giữa đặt một chiếc máy quay, Du Dực đang điều chỉnh máy.

Nhìn thấy máy quay, cảm giác hoang mang khi bước ra khỏi thang máy lập tức tan biến.

“Đạo diễn Du.”

Du Dực quay lại, khẽ cười với cô: “Muốn uống gì không?”

“Nước trái cây nhé.”

Du Dực đi đến quầy bar, lấy ra một chai nước ép rau củ tổng hợp.

“Dạo này chắc em toàn uống nước dừa, đổi vị chút đi.”

“Vâng ạ.” Thang Vị Hi uống mấy ngụm, rồi nhanh chóng vào đề, “Kịch bản đâu anh?”

“Tôi gửi vào điện thoại em rồi đấy.”

Thang Vị Hi vội mở điện thoại.

Kịch bản viết rất đơn giản, nói là kịch bản thì chẳng bằng gọi là một tình huống.

Một người phụ nữ ba mươi tuổi bươn chải nhiều năm ở đô thị lớn, phát hiện bạn trai lâu năm ngoại tình với cấp dưới của mình. Trong vòng năm phút, cô nhận được điện thoại của bạn trai, sau đó là mẹ, cuối cùng là một đoạn độc thoại ngoài ban công.

“Lời thoại em tự triển khai ạ?”

“Nếu cần, anh có thể giúp em thiết kế tình huống.”

Cốt truyện không quá phức tạp.

Tối nay Thang Vị Hi mặc một bộ đồ thanh lịch màu vàng nhạt của Chanel, có phần không phù hợp với hoàn cảnh.

“Em có thể dùng nhà vệ sinh của anh không?”

“Cứ tự nhiên.”

Nhà vệ sinh trong suite cũng rất rộng, có bồn tắm massage, bồn rửa mặt đôi và một phòng thay đồ đơn giản.

Thang Vị Hi thay bộ đồ thanh lịch ra, tẩy trang cẩn thận trước gương, xõa tóc, khoác một chiếc áo choàng tắm rồi bước ra.

Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, cô đã hình dung được đại khái lời thoại trong đầu.

“Em sẵn sàng rồi.” Du Dực lúc đó đang điều chỉnh máy quay HD, ngẩng đầu nhìn cô.

Tóc Thang Vị Hi buông xõa, áo choàng tắm khoác hờ, một bên vai lộ ra.

Đây là trang phục cô cố tình lựa chọn cho nhân vật.

Một người phụ nữ thành đạt ở độ tuổi trung niên, ở nhà chắc chắn sẽ ăn mặc tùy ý như vậy.

“Vậy bắt đầu luôn nhé, quay một lần liền mạch, cố gắng một lần ăn ngay.”

Thang Vị Hi gật đầu, kẹp micro vào áo choàng, trao đổi sơ qua suy nghĩ của mình với Du Dực.

“Được, tôi sẽ phối hợp.”

Cô ngồi trên ghế sofa, ánh mắt trầm lặng.

Du Dực ngồi xổm cách cô khoảng một mét, máy quay hướng về phía cô.

“Action!”

Chiếc điện thoại đặt trên sofa rung lên.

Cô liếc nhìn số gọi đến, ánh mắt lạnh lùng.

Chờ rung gần hết, cô mới bắt máy.

“Bao giờ anh dọn hết đồ đi?… Anh chỉ có ngày mai, quá nửa đêm, tôi sẽ nhờ ban quản lý tòa nhà vứt hết đồ của anh. … Tình cảm là tình cảm, công việc là công việc. Anh yên tâm, tôi sẽ không bảo bạn tôi rút vốn khỏi công ty anh ngay lập tức, nhưng chuyện anh ngoại tình tôi sẽ nói rõ. Còn họ có rút vốn hay không, không phải tôi quyết định được. … Tôi tàn nhẫn? Anh nói tôi tàn nhẫn? … Người ngoại tình là anh, người vô tình trước chính là anh. Tôi không phải kẻ phụ bạc. Được rồi, chúng ta đã chia tay thì khỏi cần nói gì thêm. Sau này đừng liên lạc nữa.”

Cô cúp máy, ném điện thoại sang một bên.

Trên gương mặt vẫn không thấy đau buồn, nhưng từ tư thế ngồi thoải mái lúc nãy, cô đã chuyển thành ôm gối co mình trên ghế sofa.

Chiếc điện thoại bị ném đi lại rung lên.

Lần đầu, cô không bắt máy, đến lần thứ hai, cuối cùng cô cũng cầm lên.

“Mẹ à… vâng, bọn con chia tay rồi… Ba mẹ anh ta nói với mẹ thế nào?… Tình cảm không hòa hợp ư. Đúng vậy, là thật sự không hợp, con làm sao sống nổi với một người đàn ông ngoại tình… Không sao đâu mẹ, mẹ không cần đến đâu, con bận lắm, mỗi ngày làm việc đến tận mười giờ tối mới về. Mẹ đến cũng không có thời gian bên con… Con thật sự không sao. Vâng, nghỉ lễ con sẽ về thăm ông bà… Vâng, tạm biệt mẹ.”

Khi nãy nghe điện thoại của tên bạn trai tồi tệ kia, cô còn không rơi một giọt nước mắt. Nhưng vừa gác máy với mẹ xong, nước mắt lại không kìm được mà lăn dài nơi khóe mắt.

Cô đưa tay lau giọt lệ trên má, đứng dậy đi tới quầy bar, rót cho mình nửa ly vodka.

Vodka không ngọt, không đắng, cũng không chát, hương vị thanh khiết nhưng đầy mạnh mẽ. Bình thường cô chỉ dám nhấp môi, nhưng hôm nay lại một hơi cạn nửa ly, cay xộc đến mức nước mắt cũng phải trào ra.

Cô đặt ly xuống, lấy tay che miệng, thở d.ốc một lúc rồi đẩy cửa kính bước ra ban công.

Ban công hướng thẳng ra biển, gió biển thốc tới, len vào trong lớp áo choàng tắm, khiến bờ vai cô càng lộ ra nhiều hơn.

Cô chống cằm, nằm sấp trên lan can, kéo cổ áo lại một chút.

“Vứt bỏ được tên tồi ấy, lẽ ra không nên buồn. Nhưng mà… lại không nhịn được mà muốn khóc. Tôi thật muốn hỏi: tại sao? Trước đây khi anh ta bận, tôi vẫn có thể ở nhà chờ đợi. Vậy cớ sao khi tôi bận thì anh ta lại nhất định phải có người ở bên? Không công bằng. Thật sự không công bằng. Mười năm, đến cuối cũng chỉ thành một thứ tình cảm đáng vứt cho chó ăn mà thôi.”

Cô quay đầu lại, ngẩng cao cằm, đôi mắt nhìn thẳng vào ống kính.

Nước mắt lặng lẽ rơi.

“Cắt.” Dứt tiếng hô của Du Dực, anh đặt máy quay xuống, nhìn về phía Thang Vị Hi.

Thấy nét mặt Du Dực nghiêm túc, không biểu cảm, Thang Vị Hi hơi lo lắng: “Không ổn lắm phải không? Có phải lời thoại nghe sến quá không?”

Thời gian gấp gáp, lời thoại Thang Vị Hi chuẩn bị quả thực khá đơn giản, tình tiết cũng có phần cũ kỹ.

Du Dực chẳng phải nói muốn thể hiện ngôn ngữ hình ảnh sao? Vậy thì thoại có lẽ đâu cần quá trau chuốt?

“Không phải là không ổn.”

Không thể nói là không tốt… nhưng cũng chưa chắc là xuất sắc?

Thang Vị Hi thoáng có chút hụt hẫng trong lòng.

Vì đoạn ngắn này của Du Dực, cô đã dốc toàn lực, còn nghiêm túc hơn cả buổi thử vai với đạo diễn Thẩm sáng nay.

Ngay trong lúc cô còn chìm trong nỗi thất vọng, Du Dực lại nói: “Là rất tốt.”

Rất tốt?

Tim Thang Vị Hi đập loạn lên, cô nhìn anh đầy dò xét, cũng đúng lúc bắt gặp ánh mắt anh đang chăm chú nhìn mình.

Cô mấp máy môi, định nói gì đó, nhưng lại sợ mình nghĩ lầm.

Gió biển thổi mạnh, khiến cô hơi nhức đầu, nhưng chẳng hiểu sao, gương mặt lại nóng bừng.

“Đạo diễn Du”

“Không cần khách sáo thế.”

Không gọi là đạo diễn Du… thì gọi là gì?

Thang Vị Hi không dám nhìn thẳng vào mắt anh nữa, cúi đầu, cắn nhẹ môi.

“Gia Phong.…”

Du Dực đưa tay kéo lại áo choàng giúp cô, che kín phần vai đang lộ ra.

Cơ thể Thang Vị Hi căng cứng lại.

“Vào trong nói chuyện đi.”

“Vâng.” Cô thở phào.

Nếu hai người còn đứng đó thêm chút nữa, cô có cảm giác mình sẽ làm ra chuyện gì mất lý trí mất thôi.

Như thể nhận ra cô đang lạnh, Du Dực đặt máy quay xuống, ân cần tăng nhiệt độ trong phòng lên một chút.

Thang Vị Hi thay lại bộ váy vàng nhạt của Chanel, khi trở lại phòng khách, đúng lúc thấy nhân viên phục vụ mang đồ ăn vào.

Du Dực đang ngồi trên ghế sofa xem lại đoạn phim vừa quay.

Thấy nhân viên bày biện bàn ăn xong, Thang Vị Hi đi tới ngồi cạnh anh, cùng xem lại đoạn phim.

Chất lượng đoạn phim quả thực rất tốt, Thang Vị Hi trong ống kính… rất đẹp.

Thậm chí là quá đẹp.

Khung hình cô đứng ngoài ban công giữa gió biển, ánh mắt đẫm nước nhưng kiên cườờn, ngay cả cô cũng ngỡ ngàng.

Du Dực thật sự đã ghi lại được vẻ đẹp ấy của cô.

“Spaghetti sốt bò truffle đen, hàu ngọc bích, tôm nướng than, sườn cừu nướng, salad thôn dã. DU tiên sinh, Thang tiểu thư mời dùng bữa.” Nhân viên phục vụ dọn xong bàn ăn, cung kính nói rồi rời đi.

“Ăn cơm trước đã.”

Du Dực đặt máy quay xuống, hai người ngồi đối diện nhau ở bàn ăn.

Món ngon bày biện tinh tế, nến thơm lung linh, rượu vang đỏ sóng sánh trong ly thủy tinh cao.

Không khí này…

Bên cạnh ly rượu vang có một ly nước, Thang Vị Hi cầm lên, uống một ngụm lớn nước lạnh.

Tốt lắm, giúp đầu óc tỉnh táo lại một chút.

“Ngày mai anh còn phải giảng bài, đêm nay chẳng phải phải thức cắt video sao?”

“Vốn là định thế, nhưng vừa rồi đổi ý rồi.”

Đổi ý?

“Không dùng đoạn này nữa sao?”

“Ừ, không dùng.”

Rõ ràng khi nãy còn nói là quá tốt, giờ lại bảo không dùng?

Trong lòng Thang Vị Hi dâng lên một nỗi thất vọng lớn, cô đang cố gắng giữ bình tĩnh thì Du Dực lên tiếng:

“Đoạn này tôi không muốn cho người khác xem.”

Không muốn?

“Anh không cần phải nói uyển chuyển vậy đâu. Em từng bị đạo diễn mắng vì diễn xuất rồi. Có lần quay phim, em phải quay đến hai mươi lần mới qua, em có thể chịu được đả kích mà.”

Du Dực bật cười.

Nụ cười ấy mang theo chút thú vị khó nói.

“Là tôi không nỡ cho họ xem. Cho họ xem, lỗ to rồi.”

Không nỡ?

Thang Vị Hi ngơ ngác nhìn anh, hơi sững lại.

Dù đầu óc còn hơi rối, nhưng chẳng hiểu sao tim lại đập nhanh hơn bao giờ hết.

“Anh nói vậy… là đùa đúng không?”

“Không đùa.” Giọng của Du Dực trầm thấp, như mang theo ma lực khiến Thang Vị Hi không thể không bị cuốn theo.

Thang Vị Hi cúi đầu, mắt dán chặt vào đĩa hàu trước mặt.

“Nếu không phải là đùa… thì em, em sẽ hiểu lầm đấy.”

“Hiểu lầm gì?”

Cuối cùng thì Du Dực cũng là người đặt câu hỏi.

Thang Vị Hi cảm thấy nhẹ nhõm hơn đôi chút, ngẩng đầu nhìn anh, chậm rãi nói:

“Hiểu lầm… là anh có ý với em.”

Căn phòng yên tĩnh vài giây.

Vài giây sau, Thang Vị Hi nghe được một câu trả lời rõ ràng, rành mạch từ Du Dực:

“Em không hiểu lầm, tôi chính là có ý đó.”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.