“Là đại mỹ nhân Cốc Yên!” Mạnh Nhạc Đông thấy mọi người có vẻ không mấy quen thân với Cốc Yên, bèn chủ động bước lên chào hỏi: “Lần đầu tiên được gặp ngoài đời, chào mừng chị đến với thôn Cát Tường.”
Cốc Yên cũng giống như Du Dực, rất kín tiếng, hiếm khi tham gia các hoạt động thương mại, trong giới ít ai có cơ hội thấy cô ngoài đời thật.
“Mọi người đừng khách sáo, cứ gọi tôi là Tiểu Cốc là được rồi.” Cô mỉm cười, nhẹ nhàng đáp.
Phùng Kha Dị liếc nhìncThang Vị Hi, có phần trầm ngâm: “Khách mời hôm nay là trong đoàn phim Người Nghịch Thiên à?”
“Tiểu Cốc, phần hai của Người Ngịch Thiên sắp khởi quay rồi phải không?” Lương Kinh là một fan cuồng phim khoa học viễn tưởng, lập tức hỏi đầy hào hứng.
Giọng nói của Cốc Yên dịu dàng dễ nghe: “Chuyện này phải chờ đạo diễn quyết định thôi, em cũng không làm chủ được.”
Thang Vị Hi thấy trước giờ vẫn thấy bốn chữ “như nước mùa xuân” không có gì đặc biệt, nhưng khi nhìn thấy Cốc Yên hiện giờ, cô chợt thấy mấy chữ ấy như thể được hiện hình dịu dàng, mềm mại, ấm áp… một cách sống động.
Cô vốn hay tưởng tượng, giờ trong đầu đã vẽ ra ngay cảnh Cốc Yên dịu dàng tươi cười đứng bên cạnh Du Dực.
Chết tiệt! Mau ngưng tưởng tượng lại!
Thang Vị Hi cố giữ vẻ bình thản, đứng bên cạnh Lê Hạ Âm, cùng mọi người vây quanh đưa Cốc Yên vào trong sân.
“Chương trình mình siêu nhỉ, mình nhớ đoàn phim Nghịch Nghịch Thiên hiếm khi nhận lời mời, thế mà cũng được mời đến.”
“Tôi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/gio-dem-hon-tia-nang-tham-thanh-li/2751504/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.