Hai tay của Thang Vị Hi đều bị anh giữ chặt, mà anh lại giống như một bức tường chắn trước mặt cô vậy, muốn chạy cũng chẳng chạy nổi.
“Này, anh làm gì vậy? Anh bóp tay em đau rồi đấy.”
Nghe thấy câu này, Du Dực lập tức buông tay, nhưng vẫn chắn cô ở góc tường.
“Em còn phải suy nghĩ thêm, anh có cản cũng vô ích thôi.”
“Vậy được, em cứ từ từ nghĩ, anh sẽ ở bên cạnh em.”
“Một chốc một lát nghĩ không ra đâu.” Thang Vị Hi không nhịn được mà trừng mắt với anh, cảm thấy anh đang giở trò vô lại. “Ép cung cũng vô ích thôi.”
Du Dực lại cười, đang định nói gì đó thì có người gõ cửa.
“Vị Vị.”
Là Lê Hạ Âm.
Thang Vị Hi liền dùng sức đẩy Du Dực, nhưng anh không nhúc nhích, trái lại trông như cô đang ôm vai anh vậy.
Du Dực có chút đắc ý, giơ tay nửa ôm lấy Thang Vị Hi, giọng trầm xuống: “Có chuyện gì không?”
Ngoài cửa, Lê Hạ Âm rõ ràng bị giọng nói ấy làm cho choáng váng, im lặng một lát mới lên tiếng: “Trưởng thôn tới hỏi có muốn đi chèo thuyền không, nếu hai người bận thì bọn mình đi trước.”
“Tôi muốn đi!” Thang Vị Hi vội vàng nói.
“Ồ, vậy bọn mình đợi ở ngoài sân nhé… đợi hai người.”
Tiếng bước chân Lê Hạ Âm xa dần, Thang Vị Hi đấm mạnh một cái lên vai Du Dực.
Anh ăn một cú đấm, liền đưa tay nắm lấy nắm tay cô.
Bàn tay anh rộng lớn, bao trọn lấy nắm tay mềm mại của Thang Vị Hi.
“Chúng ta tiếp tục quay chương trình
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/gio-dem-hon-tia-nang-tham-thanh-li/2751505/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.