Diệp Già Lạc thở dài một hơi nhẹ nhõm: “Tạ chủ long ân!”
Đợi Diệp Già Lạc lui ra ngoài, Diệp Lưu Yếm bước ra từ sau rèm.
Gia Mẫn Đế cười nhìn hắn: “Bây giờ ngươi vui rồi.”
Diệp Lưu Yếm không đổi sắc mặt, chỉ chắp tay thưa: “Đa tạ bệ hạ.”
…
Sau khi rời khỏi hoàng cung, vừa về đến phủ Trấn Quốc Công, Diệp Già Lạc nhìn thấy người Hoắc gia vây quanh Quý Duẫn Phi ở tiền viện, tất cả đều mang vẻ mặt vui mừng.
Diệp Già Lạc dừng bước chân.
Chuyện gì khiến bọn họ vui vẻ như vậy?
Mà Diệp Già Lạc cũng nhanh chóng biết được lý do.
Chỉ thấy Hoắc Kiều Kiều vội không chờ nổi đi tới trước mặt nàng, trào phúng nhìn nàng: “Tẩu tẩu, Quý di nương có thai, ngươi sắp làm mẫu thân.”
Hoắc Vân Kiêu ôm lấy Quý Duẫn Phi, lạnh lùng nhìn về phía nàng, giọng điệu không cho phép xen vào.
“Phi Nhi có thai, cần một chỗ dưỡng thai thích hợp. Chính phòng của ngươi vừa hay thích hợp, nhường cho nàng ấy ở.”
Diệp Già Lạc nhăn mày.
Hoắc lão phu nhân sợ nàng không đồng ý, vội vàng khuyên: “Lạc Nhi, dù sao đây cũng là đứa bé đầu tiên của Vân Kiêu, hẳn phải đối xử tử tế. Chỉ một viện mà thôi, hiện giờ nàng ấy mang thai, cứ vậy đi. Nếu không truyền ra ngoài, người ta sẽ nói con làm chủ mẫu mà chèn ép thiếp thất nặng nề.”
Hoắc Kiều Kiều cũng nói: “Ai bảo ngươi không thể sinh.”
Diệp Già Lạc cảm thấy buồn cười.
Hoắc Vân Kiêu xuất chinh ngay đêm tân hôn, bọn họ chưa từng viên phòng, sao nàng sinh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/gio-nam-co-y-goi-quan-ve/2696900/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.