Thì ra là thế!
Trong lòng Diệp Già Lạc hiểu rõ, phụ thân là văn thần, để ý nhất lễ nghĩa liêm sỉ, lễ nghi hiếu kính.
Ông ấy coi Diệp Lưu Yếm như con ruột, sao có thể chịu để cho chuyện này xảy ra.
Diệp Già Lạc nắm lấy tay hắn, giọng điệu nhẹ nhàng lại không cho phép từ chối: “Chàng phải đi.”
“Bình thường, cha thương ta nhất. Về chuyện của ta, từ trước đến nay, ông ấy đều tôn trọng quyết định của ta. Chàng là người ta chọn, ông ấy trên trời có linh thiêng, sẽ chấp nhận.”
Bấy giờ Diệp Lưu Yếm mới đồng ý cùng nàng đi tế bái.
Diệp Già Lạc tế bái cha mẹ xong rồi về phủ chờ hôn kỳ.
Mà trong lúc này, Diệp Già Lạc cũng nghe được tin tức về phủ Trấn Quốc Công.
Hoắc Kiều Kiều đính hôn với một phú thương, đang ở trong phủ chờ gả.
“Vì sao lại đính hôn với phú thương?”
Diệp Già Lạc biết, Hoắc Kiều Kiều luôn luôn tự cho mình rất cao, sao nàng ta không làm ầm lên chứ?
Ngọc Châu nói: “Trấn Quốc Công hôn mê bất tỉnh, cần dược liệu trân quý. Phủ Trấn Quốc Công đã nghèo đến mức không có mà ăn, vì mua thuốc chỉ có thể đi đường tắt này.”
Diệp Già Lạc không khỏi thổn thức.
Ít nhất, nửa đời sau, Hoắc Kiều Kiều có thể không lo cơm áo.
Kiếp trước, Diệp Già Lạc làm đại tẩu, phải suy tính cho hôn sự của Hoắc Kiều Kiều, nàng ta mới tiến cung làm phi tử cho bệ hạ.
Chẳng qua chuyện này đã không còn liên quan đến nàng nữa.
Rất nhanh đã đến ngày Diệp Già Lạc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/gio-nam-co-y-goi-quan-ve/2696911/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.