Có khi khoảnh khắc thú vị nhất mà hắn có được trong cuộc sống là lúc mùi vị sợ hãi ập vào mũi hắn. Họ biết rằng họ sẽ chết, và vào lúc đó họ lắp bắp vài lời.
Một người trong số họ sẽ hỏi: "Tại sao?"
Người khác lại thì thầm lời cầu nguyện: "Lạy Chúa... xin hãy nhận con".
Người thứ ba cố gắng giằng co để thoát ra, rồi phun vào mặt hắn những lời lẽ tục tĩu.
Người trẻ nhất thì van nài hắn: "Đừng, xin đừng..."
Hắn khát khao quay trở lại Woodshed tối nay, lắng nghe mọi điều người ta đang nói ở đó. Thật vui thú khi được ngắm những thám tử tư làm việc. Hắn có thể nhận ra họ cách đó cả dặm. Mí mắt của họ có cái nhìn bị che đậy bởi vì họ cố gắng giấu diếm một thực tế là cặp mắt sáng nhỏ của họ đang đảo lia quanh căn phòng.
Một giờ trước, lúc ở Brooklyn, hắn đã gọi điện thoại cho cái số họ có trong áp phích, sử dụng một trong những cái điện thoại không đăng ký của hắn và những thẻ điện thoại trả trước. Hắn làm cho giọng nói trở nên kích động: "Tôi chỉ vừa mới rời nhà hàng Peter Luger. Tôi trông thấy cô gái đó, Leesey Andrews, ăn tối với một gã ở đó". Rồi hắn tắt cả điện thoại di động đó lẫn điện thoại di động của Leesey và chạy ào ra bến xe điện ngầm.
Hắn có thể tưởng tượng ra cách cảnh sát tràn ngập khắp nơi đó, làm tan hoang chỗ này bằng cách gây phiền toái cho thực khách, truy vấn nhân viên phục vụ.
... Cho đến bây giờ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/gio-nay-anh-o-dau/1326275/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.