Tiêu Hân sững người, người vừa mới bị cô ấy nói xấu lại đứng ngay trước mặt, đang tiến về phía bạn của cô ấy.
Cô ấy chọc nhẹ vào cánh tay của Diệp Phục Thu, nhỏ giọng nói: “Chị… Chị đi trước đây, những gì chị vừa kể với em về anh ấy, em coi như chị nói bậy đi nhé.”
Nói xong, cô ấy lập tức biến mất.
Diệp Phục Thu quay đầu nhìn bóng lưng trốn đi của cô ấy, cảm giác bất an trong lòng càng dâng lên. Cô nuốt nước bọt, ngoảnh lại.
Ngay sau đó, cô di chuyển từng bước, ép mình mạnh dạn bước tới.
Không thể thất lễ với người này được.
Diệp Phục Thu bước tới trước mặt anh, ngay lập tức phải ngước nhìn chàng trai, rụt rè hỏi: “Có việc gì sao?”
Kỳ Tỉnh ngẩng đầu nhìn trời, cảm thấy lố bịch vì việc anh sắp làm. Anh kéo dài giọng, đầy vẻ châm biếm: “Không có gì cả, rảnh rỗi, tôi có bệnh thôi.”
Diệp Phục Thu: ?
Sau một lúc, cô gật đầu, trước khi quay lưng rời đi còn để lại một câu: “…Chúc anh sớm ngày, hồi phục.”
Diệp Phục Thu vừa bước được một bước, cánh tay đột nhiên bị kéo mạnh về phía sau.
Cô trừng mắt, loạng choạng lùi lại hai bước, ngẩng đầu nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm của anh.
Kỳ Tỉnh thường có thói quen hơi ngẩng cằm, cộng thêm chiều cao vượt trội, đôi mắt phượng của anh khi nhìn người khác càng hẹp lại.
Cách nhìn người của anh đầy khinh thường, cảm giác áp bức vô cùng lớn.
Nhìn chằm chằm cô vài giây, Kỳ Tỉnh bật cười.
“Chỗ tôi có một trò chơi, muốn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/gio-tro-thuan-bach/2772870/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.