Sau khi Lăng Thu mất, An Ngung có thể cảm nhận được thứ nằm sâu trong tâm trí mình đang từ từ kéo căng một sợi dây. Khi suy đoán về thỏ An bị bác bỏ và ánh đèn phía bên kia cầu ngày một trải rộng, dường như cậu có thể nghe thấy âm thanh sợi dây ấy đứt phựt rất khẽ.
Sắp không khống chế nổi nữa rồi.
Nhưng bỗng nhiên cậu cũng không muốn kiềm chế thêm nữa.
Đội quân sinh vật biến dị ở phía Bắc còn đồ sộ hơn trước.
Những người vốn chưa bị lây nhiễm lục tục rời khỏi nơi ẩn nấp, gia nhập cùng chúng.
Billy bắt vào bước sóng của chiếc loa của cửa hàng kim khí ở góc được, đứng ở chỗ cao hét lớn: “Thành phố chính hứa sẽ tổ chức lại khu 53! Sẽ cho mọi người cuộc sống có danh dự! Xin con người tự giác rời khỏi đội quân sinh vật biến dị! Nhắc lại lần nữa, thành phố chính hứa…”
Micro đột ngột bị một bàn tay cướp đi.
Lát sau, giọng nói bình thản của An Ngung vang lên qua chiếc loa cũ kỹ, méo tiếng kia.
“Sau khi siêu dị thể bị tiêu diệt, những sinh vật biến dị khác đều biến thành xác sống không có ý thức.”
“Nếu có thể nghe hiểu chứng tỏ vẫn chưa biến dị, còn có thể quay đầu.”
“Đi cùng đội quân sinh vật biến dị sẽ bị chúng tấn công bất cứ lúc nào. Một khi biến dị, chắc chắn sẽ bị thành phố chính tiêu diệt.”
“Người ở thành phố “mồi” quả thực chẳng thể có được danh dự. Nhưng rời khỏi đội quân sinh vật biến dị mới có khả năng sống sót.”
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/gio-tuyet-doi-nguoi-ve-tieu-tieu/2762872/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.