Khu ổ chuột.
Khối kiến trúc cao nhất, chật chội nhất khu 53 nằm ở ngay đây, là nơi chứa đựng mọi sự cẩu thả và suy đồi của con người.
Khung thép đổ nghiêng ngả giữa các tòa nhà san sát, cắt xén chúng thành từng đống đổ nát màu xám đen.
Không gian tĩnh mịch như đã chết, chỉ có tiếng giày giẫm trên kính vỡ.
An Ngung đeo súng bắn tỉa bước trên lối đi hẹp, đôi mắt nhuộm màu đỏ lạnh băng, sắc bén. Gió thổi qua, cậu đưa mắt chầm chậm quan sát bốn phía.
Máu trên chiếc áo tù đã khô hết. Tốc độ di chuyển của cậu rất chậm, yếu ớt và sát ý đan xen vào với nhau, tạo thành một cảm giác áp bách kỳ lạ.
Cảm giác áp bách ấy xuyên qua cả thiết bị ghi hình, vượt qua khoảng cách hàng nghìn ki lô mét, bao trùm lên Đầu Lĩnh ở Tháp Đen.
Đã mười phút liền An Ngung không làm gì.
Trước khi tử thần cuồng nộ.
Tai nghe bỗng phát ra âm thanh tích tích, giọng Tần Tri Luật vang lên.
“Vẫn ổn chứ?”
An Ngung nhíu mày, sờ tay lên tai. Tần Tri Luật lại nói: “Không tắt được kênh liên lạc với tôi đâu.”
“…”
“Có hai bạch tuộc đã hình thành ý thức riêng thông qua tiến hóa, thể mẹ tử vong cũng không khiến chúng trở thành xác sống. Chúng đang nhăm nhe những người may mắn sống sót, ban nãy tôi tốn chút thời gian giải quyết.”
An Ngung lên tiếng, “Ồ. Ngài chẳng việc gì phải giải thích với tôi.”
Tần Tri Luật nói một cách khách quan: “Đây không phải là giải thích. Tôi hy vọng cậu sẽ học được
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/gio-tuyet-doi-nguoi-ve-tieu-tieu/2762875/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.