🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Khu ổ chuột.

Khối kiến trúc cao nhất, chật chội nhất khu 53 nằm ở ngay đây, là nơi chứa đựng mọi sự cẩu thả và suy đồi của con người.

Khung thép đổ nghiêng ngả giữa các tòa nhà san sát, cắt xén chúng thành từng đống đổ nát màu xám đen.

Không gian tĩnh mịch như đã chết, chỉ có tiếng giày giẫm trên kính vỡ.

An Ngung đeo súng bắn tỉa bước trên lối đi hẹp, đôi mắt nhuộm màu đỏ lạnh băng, sắc bén. Gió thổi qua, cậu đưa mắt chầm chậm quan sát bốn phía.

Máu trên chiếc áo tù đã khô hết. Tốc độ di chuyển của cậu rất chậm, yếu ớt và sát ý đan xen vào với nhau, tạo thành một cảm giác áp bách kỳ lạ.

Cảm giác áp bách ấy xuyên qua cả thiết bị ghi hình, vượt qua khoảng cách hàng nghìn ki lô mét, bao trùm lên Đầu Lĩnh ở Tháp Đen.

Đã mười phút liền An Ngung không làm gì.

Trước khi tử thần cuồng nộ.

Tai nghe bỗng phát ra âm thanh tích tích, giọng Tần Tri Luật vang lên.

“Vẫn ổn chứ?”

An Ngung nhíu mày, sờ tay lên tai. Tần Tri Luật lại nói: “Không tắt được kênh liên lạc với tôi đâu.”

“…”

“Có hai bạch tuộc đã hình thành ý thức riêng thông qua tiến hóa, thể mẹ tử vong cũng không khiến chúng trở thành xác sống. Chúng đang nhăm nhe những người may mắn sống sót, ban nãy tôi tốn chút thời gian giải quyết.”

An Ngung lên tiếng, “Ồ. Ngài chẳng việc gì phải giải thích với tôi.”

Tần Tri Luật nói một cách khách quan: “Đây không phải là giải thích. Tôi hy vọng cậu sẽ học được cách kiểm soát cục diện, nắm được mọi biến cố có thể xảy ra.”

An Ngung chần chừ giây lát rồi nói, “Tôi biết rồi.”

Cột đèn đã đổ ở bên phải phía trước bỗng nhiên lóe sáng. An Ngung không hề dừng bước mà vẫn tiếp tục tiến tới, nhấc khẩu súng bắn tỉa đang đeo trên vai, quay người nhảy lên, nện khẩu súng hạng nặng xuống đất.

Nước và bùn đất bắn tung tóe.

Con bạch tuộc biến dị cỡ nhỏ vừa dò nửa cái đầu ra đã bị đập nát bét, dịch nhầy đặc quánh hòa vào vũng nước.

An Ngung vân vê phần thịt nát của con bạch tuộc, phát hiện sinh vật biến dị này nhỏ yếu đến bất ngờ, khiến người ta băn khoăn liệu nó có khả năng lây nhiễm hay không.

Xem ra kẻ ẩn nấp trong bóng tối kia đã truyền hết năng lực sinh sản cho tám thể phục chế còn bản thân nó chỉ có thể sinh ra thứ rác rưởi này.

“Vẫn đang chiến đấu?” Tần Tri Luật thoáng dừng lại, “Cậu bị thương nặng lắm rồi, phán đoán khả năng sống chỉ còn 12%.”

“Cảm ơn trưởng quan quan tâm.” An Ngung ném con bạch tuộc đi, tiếp tục tiến về phía trước, “Tôi vẫn ổn.”

Lần này, Tần Tri Luật im lặng rất lâu.

Lâu đến mức An Ngung nhịn không được phải liếc nhìn màn hình thiết bị thông tin, xác nhận đối phương vẫn còn trong kênh liên lạc.

“Giận?” Tần Tri Luật bất chợt hỏi.

An Ngung dừng lại.

“Không.” Nét mặt cậu rất lạnh lùng. “Trên chiến trường, tôi thức tỉnh trạng thái khó có thể giải thích. Trưởng quan thăm dò và kiểm tra là chuyện hợp tình hợp lý.”

“Sau này sẽ không chĩa súng vào cậu nữa.” Tần Tri Luật như thở dài một hơi, “Tôi không ngờ bóng ma tâm lý để lại cho cậu lúc ở trên cánh đồng tuyết vẫn tồn tại đến tận trạng thái sau khi thức tỉnh của cậu. Đã rất lâu rồi tôi không phán đoán sai nên quá tự phụ. Thật sự xin lỗi.”

Hắn nói “thật sự xin lỗi”.

Mạch tư duy của An Ngung chợt khựng lại một giây bởi lẽ trong những câu nói Lăng Thu đã dạy câu, “thật sự xin lỗi” gần như là câu yếu thế nhất, dùng để cầu hòa và giữ mạng, chỉ xếp sau câu “cầu xin ngài”.

Cậu ngẩn người. Lăng Thu chỉ dạy cậu nói với người mà không dạy cậu nên đáp lại ra sao khi người khác nói những câu nói ấy với cậu.

An Ngung vắt óc suy nghĩ, cuối cùng cũng trả lời lại: “Trước đây cũng từng có lúc ngài phán đoán sai sao?”

Tần Tri Luật “Ừ” một tiếng, “Khu 95, tôi từng nói với cậu rồi.”

Chúc Đào nói khu 95 là quá khứ Tần Tri Luật không muốn nhắc lại nhất.

Dường như đây cũng là một điểm yếu.

An Ngung chớp chớp mắt, cuối cùng quyết định bước đi từ tốn, “Không giận. Mong trưởng quan đừng lo lắng, tôi có thể tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ.”

“Tôi biết cậu có thể. Chỉ là tôi hơi lo.”

Tần Tri Luật không đợi cậu trả lời đã nói tiếp: “Tôi biết giờ cậu muốn làm gì. Cậu cần tôi. Tôi sẽ qua đó với cậu.”

An Ngung chờ cuộc gọi kết thúc liền chuyển sang kênh của Cider, “Đâu rồi?”

Giọng Cider hơi bực dọc, “Đang tuần tra giữa mấy vị trí lũ sinh vật biến dị mở tiệc. Tôi bảo này, cậu làm rình rang như thế là muốn để Đầu Lĩnh bắn cho chuẩn đấy à? Vô ích thôi, nếu muốn đảm bảo gen biến dị bị tiêu diệt hoàn toàn, chắc chắn phải dùng vũ khí hủy diệt. Đừng bảo bắn nổ tận mấy điểm, chỉ cần một điểm duy nhất là đủ cho cả khu 53 biến thành một cái hố rồi.”

An Ngung ngẫm nghĩ, “Bắn xuống đất sẽ san bằng cả thành phố, vậy nếu là trên không thì sao?”

“Trên không?” Cider như nghe thấy chuyện không tưởng, “Rốt cuộc cậu muốn nổ chết sinh vật biến dị hay nổ chết cấp dưới của tôi hả?”

An Ngung không giải thích nhiều, chỉ ra lệnh: “Từ giờ trở đi, đừng cách tôi quá xa. Chuyển thông tin về Đầu Lĩnh, 20 phút nữa phóng vũ khí hủy diệt, mục tiêu là khu T nhà tập thể trợ cấp. Không cần bận tâm đến vị trí của hạch năng lượng.”

Cậu chợt nhớ đến chuyện Tần Tri Luật muốn cậu rèn luyện “cái nhìn toàn cục”, vậy nên lại bổ sung: “Cho cấp dưới của ngài nghỉ ngơi đi. Tìm một vị trí thoải mái xem lũ sinh vật biến dị chạy trốn tập thể.”

Mãi hồi lâu không thấy Cider trả lời, An Ngung lần mò sờ vào tai nghe: “Kênh bị trục trặc à?”

Cider hít một hơi thật sâu, “Tôi đang chờ cậu giải thích nguyên nhân đấy.”

Kênh liên lạc lặng ngắt. Cider cáu kỉnh bóp chặt thiết bị thông tin: “Chí ít cậu cũng phải nói tôi biết tôi cần tới đâu tìm cậu chứ?”

“Khu T nhà trợ cấp, tôi tưởng tôi nói rồi.” An Ngung dừng bước, ngẩng đầu nhìn tòa nhà trợ cấp cao chót vót dành cho dân nghèo, ánh mắt càng lạnh lùng hơn, “Chính xác là phòng 1414 tòa 5 khu T.”

Cậu ngửi thấy một mùi tanh hôi khiến người ta lợm mửa hơn bao giờ hết.

Cũng biết tìm chỗ trốn ghê.

An Ngung vừa bước lên tầng, vừa xem xét vết thương trên người.

Vết thương nặng nhất ở cổ do lưỡi ếch số 2 gây ra đã được Nho chữa trị nhưng những vết thương trong lúc đánh nhau, vết quất của xúc tu bạch tuộc và những vết bầm do tra tấn và thí nghiệm dẫn dắt lúc trước đều rách ra trong quá trình chiến đấu.

Quả thực là thương tích đầy mình.

Cậu đứng bên ngoài cửa phòng 1414 suốt hồi lâu mà không hành động.

Thiết bị ghi hình giám sát cậu từ ổ cửa kính bên hông tòa nhà. Cậu chầm chậm cúi đầu xuống, mái tóc trắng dính máu che khuất gương mặt, lồng ng.ực bắt đầu phập phồng ngày một dữ dội hơn, cơ thể cũng theo đó mà run rẩy khiến khẩu súng trượt khỏi vai, nện mạnh xuống sàn.

Người ở Tháp Đen bắt đầu lo lắng.

“Cậu ta sao vậy?”

“Bị thương nặng quá, chắc không gắng gượng nổi nữa!”

“12%, đến ngưỡng này, những Người Giữ Trật Tự khác cũng đều lành ít dữ nhiều cả rồi.”

“An Ngung… Dù sao cậu ta cũng vẫn là gen, là cơ thể con người mà…”

“Tất cả Người Giữ Trật Tự đang ở lân cận nhà trợ cấp, lập tức tiếp cận tòa 5 khu T! Bất cứ giá nào cũng phải đảm bảo An Ngung an toàn!”

“Khoan… Từ từ đã! Hình như cậu ta đang lẩm bẩm gì đó?”

“Cậu ta nói gì cơ?”

“Zoom sát vào! Ai biết đọc khẩu hình không?”

Thiết bị ghi hình sốt sắng bay qua bay lại giữa mấy ô cửa sổ, cuối cùng cũng tìm ra một hướng quay được cận mặt An Ngung.

Vừa lúc ấy, cậu từ tốn ngẩng đầu lên, vẻ lạnh lùng, sắc bén biến mất khỏi đôi mắt đỏ, thay vào đó là nét ngơ ngác, hoang mang.

Giống như một con thú nhỏ chờ chết sau khi run rẩy vì bị thương này.

Môi của con thú nhỏ ấy mấp máy, liên tục lặp đi lặp lại một số khẩu hình.

Sau vài giây yên tĩnh, cuối cùng cũng có một người ở sảnh chỉ huy dè dặt lên tiếng: “Hình như cậu ta đang lặp đi lặp lại rằng: Mình bị thương rất nặng, mình sắp chết rồi…?”

Chân tướng bỗng nhiên được vạch trần khiến sự im lặng bao trùm sảnh chỉ huy thêm một lần nữa.

Người trong Tháp Đen đều quan sát An Ngung lẩm bẩm. Có người sợ hãi nói: “Rốt cuộc cậu ta cảm thấy bản thân sắp không xong thật hay đang tự tẩy não vậy?”

“Cả hai. Có lẽ đây chính là thủ đoạn săn mồi của cậu ta.”

Tổng Lĩnh phóng đại màn hình lên, quan sát con người trong đó, thấp giọng nói: “An Ngung… Rốt cuộc cậu muốn làm gì.”

***

Phòng 1414, căn phòng nằm ngay cạnh nhà vệ sinh chung của tầng này chính là phòng của An Ngung.

Nơi này quanh năm tràn ngập mùi hôi thối, đạt đến một “cảnh giới” mà tất cả những căn phòng trợ cấp khác trong khu ổ chuột đều phải cúi đầu chào thua.

Nhưng giờ phút này, mùi tanh hôi của sinh vật biến dị lấn át hết mùi hôi thối vốn có. Trong không khí còn có dao động gì đó như đến từ một nguồn năng lượng cực lớn khiến người ta bất an.

Một lát sau, cuối cùng An Ngung cũng thôi lẩm bẩm. Cậu đưa tay bấm mật mã trên khóa cửa.

Mật mã là con số 1222, sinh nhật cậu, được cài đặt từ ban đầu. Bất kỳ ai biết ID của cậu đều có thể dễ dàng mở khóa nhưng cậu cũng chẳng lo phòng mình sẽ bị mất trộm, dù sao trong đó cũng chỉ có bốn bức tường mà thôi. Lăng Thu từng nói nếu có ai đó chịu “trộm” An Ngung đi thì quả thật không còn gì tốt bằng.

Nhớ lại dáng vẻ cạn lời của Lăng Thu khi ấy, chút ấm áp chợt hiện lên trong đôi mắt đỏ nhưng rồi cũng biến mất rất nhanh, trở lại trạng thái mờ mịt trước đó.

“Tích” một tiếng, một giọng nữ máy móc nghe chẳng lấy gì làm lịch thiệp vang lên: “Đã xác nhận thân phận, An Ngung hộ trợ cấp, cho phép vào trong.”

An Ngung hộ trợ cấp…

An Ngung liếc mắt nhìn ổ khóa một cái rồi đẩy cửa vào.

Đây thực sự là một căn phòng vừa chật chội, vừa tối tăm, còn không rộng bằng phòng vệ sinh ở Tháp Nhọn.

Bảy, tám cái thùng giấy cùng quay miệng về một hướng ghép lại thành một cái tủ đơn sơ. Trong tủ nhét vài món quần áo vá chằng vá đụp, hai gói bánh quy nén cùng với “Nhật báo thành phố “mồi”” và “Báo lá cải khu 53” do chính Lăng Thu viết rồi nhét vào đó hết ngày này qua ngày khác.

Ngoại trừ những thứ ấy, món đồ duy nhất tồn tại trong phòng chính là một tấm phản đơn bé xíu.

Một người đang ngồi trên phản, lưng quay về phía cửa, vóc dáng giống y hệt những lưỡi ếch đã gặp. Kẻ đó tung một khối đa diện nhỏ bằng kim loại trên tay, nghe thấy tiếng mở cửa phòng mới ngoảnh lại.

Khi nhìn thấy gương mặt đó, đôi mắt đỏ của An Ngung trợn tròn.

Mặt kẻ đó có tới mười con mắt xếp ngay ngắn thành hai hàng, tám trong số đó đã biến thành lỗ máu.

Nhưng đó không phải điều khiến An Ngung sửng sốt.

Cậu cho rằng siêu dị thể sẽ mang gương mặt của 0313 giống như lưỡi ếch. Giờ phút này, dù mặc trên mình bộ quần áo cứu trợ đánh số 0313 nhưng gương mặt nó lại giống Lăng Thu đến bảy, tám phần.

Tầm mắt An Ngung dừng lại trên phản, nói đó có một tờ “Nhật báo thành phố “mồi””. Sau khi được Bộ Quân sự tuyển chọn, chuyện về Lăng Thu đã lan truyền khắp khu 53. Anh là niềm kiêu hãnh của đám tiện dân, vậy nên ảnh chụp của anh cũng chiếm trọn cả trang báo. Thế nhưng giờ phút này, gương mặt kia chỉ còn là một lỗ thủng.

Khác với gương mặt vốn có như 8 thể phục chế, lưỡi ếch mười mắt lại thay đổi diện mạo mình để trông giống với Lăng Thu.

Tai nghe của An Ngung chợt vang lên âm thanh.

Một giọng nam trung niên tông trầm, vững vàng nói: “Tôi là Tổng Lĩnh. An Ngung, trên tay nó chính là hạch năng lượng, cẩn thận một chút.”

Thứ có thể duy trì hoạt động của mái vòm bảo vệ thành phố chính trong vòng ba năm giờ đang được tung tẩy trên tay lưỡi ếch mười mắt như một món đồ chơi của trẻ con.

An Ngung và lưỡi ếch mười mắt nhìn nhau. Cậu lùi về đằng sau, đưa tay nắm lấy tay nắm cửa.

Tư duy hành động của lưỡi ếch mười mắt giống hệt các thể phục chế. Thấy con mồi đã dâng đến cửa định bỏ chạy, nó lập tức phóng cái lưỡi dài đỏ chót ra theo bản năng, quất mạnh lên vai An Ngung.

Căn phòng quá nhỏ, con người vô tình tiến vào đây bị quật văng lên tường rồi bất lực trượt dọc xuống sàn.

Từ trên cơ thể người đó, lưỡi ếch mười mắt ngửi thấy mùi sợ hãi rất đậm, mùi sợ hãi của một kẻ hèn kém.

Nó không biết rốt cuộc bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết từng tác phẩm nó vất vả phục chế ra đã lần lượt bị giế.t ch.ết. Đang khi lo lắng không biết phải xây dựng lại trật tự nó tỉ mỉ thiết kế ở thành phố này ra sao, đối phương lại tự tìm tới cửa.

“Hình như tao đã gặp mày ở đâu đó rồi…”

Lưỡi ếch mười mắt nghiêng đầu đánh giá An Ngung. Người này trông hơi quen quen, có lẽ là người thằng bé nó đã hấp thụ gen quen biết. Nhưng điều đó không quan trọng, quan trọng là gen của cậu ta thuần khiết đến bất ngờ, là một lựa chọn hoàn hảo để làm phôi thai.

Nhưng… Hình như còn có một sức hút khó hiểu nó đó khác khiến nó rất muốn nuốt trọn cậu ta vào bụng không chừa lại dù chỉ một mảnh xương.

Nên nuôi để dùng hay nên ăn thịt luôn đây.

An Ngung tựa nửa người vào tường, mái tóc rũ xuống đang chầm chậm nhỏ máu.

Đôi mắt đỏ kia đã mất tiêu cự, lộ rõ vẻ sắp chết.

Bấy giờ lưỡi ếch mười mắt mới nhận ra hình như người kia đã bị thương nặng từ trước khi vào phòng. Hiện tại, bị nó quất thêm một roi, tuy lồng ng.ực vẫn còn phập phồng nhưng cơ thể đang run lên bần bật đã để lộ dấu hiệu sốc do mất máu quá nhiều.

Nuôi hay ăn thịt, phải mau chóng đưa ra quyết định, bằng không thì nuôi cũng không sống nổi mà ăn cũng chẳng còn tươi nữa.

Lưỡi ếch rít lên cười, hưng phấn li.ếm mép. Khác với những thể phục chế, lưỡi nó càng mảnh, càng sắc hơn, phủ đầy những sợi tưa hình móc câu. 

Gen hỗn loạn bắt đầu rục rịch trong từng mạch máu.

Cũng bắt đầu rục rịch trong vết thương vừa vỡ ra trên vai An Ngung.

Khoảnh khắc nhấc chân tiến về phía An Ngung, rốt cuộc nó không thể kiềm chế nổi bản năng trong người nữa, quyết định thưởng thức món ăn ngon lành này.

Sau khi đưa ra quyết định ấy, cảm giác phấn khích trước nay chưa từng có chiếm trọn tâm trí nó. Vậy nên nó không hề nhận ra rằng không gian phía sau mình đang không ngừng thay đổi, tòa nhà nó đang ở trong cũng bỗng nhiên rung chuyển như vừa nảy lên khỏi nền đất bằng.

“Thức ăn” của nó đang chăm chú nhìn nó, nhưng cũng như đang chăm chú nhìn phía sau lưng nó.

Nó nghe thấy “thức ăn” khẽ nói: “Thật thất vọng.”

Lưỡi ếch mười mắt ngồi xổm xuống trước mặt An Ngung, nâng cằm cậu lên bằng bộ móng nhọn hoắt, “Mày nói gì cơ?”

“Gen của mày thế mà vẫn giống y hệt tám thể phục chế.”

Lưỡi ếch mười mắt cười khẩy, “Đương nhiên. Mày cũng nói rồi đấy thôi, thể phục chế mà.”

“Nhưng chí ít chúng giỏi sinh đẻ hơn mày, thế nên tao đã tưởng mày phải có gì đó đặc sắc hơn.”

“Đẻ con đúng là thiên phú của tao nhưng tao ghét ôm thiệt vào người.” Lưỡi ếch mười mắt phát ra âm thanh bằng bụng. Cái lưỡi đỏ tươi của nó quấn quanh cổ An Ngung hết vòng này đến vòng khác đến tận khi phần cổ yếu ớt nhất của con người bị quấn kín, nó mới luồn đầu lưỡi vào, kề trên yết hầu An Ngung.

“Chờ chút.” An Ngung hít thở một cách khó nhọc, “Vì sao lại chọn khu 53?”

“Vì sao cái gì?”

An Ngung thều thào nói: “Vì hạch năng lượng?”

“Hạch năng lượng? Mày nói thứ này hả?” Lưỡi ếch lấy hạch năng lượng trong túi ra, tiện tay quẳng lên giường, cười nhạt: “Một thứ nhảm nhí loài người tự cho là hay.”

Nó ghé sát vào An Ngung, vừa phập phồng cánh mũi một cách hào hứng, vừa nói: “Tao gặp được một kẻ đáng thương trong kênh đào. Sau khi dung hợp với nó, tao muốn tới nơi nó ở để xem thử. Nhưng kỳ lạ lắm, tuy tao tìm được địa chỉ từ trong ký ức của nó nhưng tìm khắp nơi vẫn không thấy. Mãi đến mấy hôm trước, tao bất chợt phát hiện hóa ra nhà nó ở rất gần nơi tao đã dung hợp nó. Tao đi qua vô số lần, vậy mà chưa bao giờ phát hiện ở đó có một thành phố của loài người.”

“Nơi này quả thực không tồi, đặc biệt là căn phòng này.” Nó ngẩng đầu lên nhìn xung quanh, hai mắt chợt sáng rỡ, “Phải rồi, mùi thơm ngon tỏa ra từ căn phòng này giống hệt mày.”

“Thơm ngon…” An Ngung nhỏ giọng lặp lại, “Kẻ đáng thương mà mày nói, 0313, mày còn ký ức của cậu ta không?”

“0313?” Lưỡi ếch mười mắt nhíu mày như chợt cảm thấy cáu kỉnh, “Ký ức gì?”

“Ký ức hồi nhỏ, ký ức không được cha mẹ lựa chọn, ký ức bị vứt bỏ, bị giày xéo, ký ức về người bạn duy nhất lại tìm tới hãm hại mình đầu tiên sau khi biến dị, ký ức một mình nhảy xuống con kênh đó…” An Ngung lẩm bẩm nói: “Chẳng lẽ mày quên hết rồi.”

Khi cậu thấp giọng nhắc về những chuyện đã qua ấy, hai con mắt còn lại phía đối diện chợt co lại đến mức trông như sắp vỡ ra.

Cái lưỡi đang quấn quanh cổ cậu thít chặt hơn. Khoang bụng lưỡi ếch mười mắt phát ra tiếng rít gào như điên dại, “Mày nói vớ nói vẩn cái gì vậy hả?!”

Tuy nghẹt thở nhưng giọng An Ngung lại càng ung dung hơn.

“Mỗi sinh vật biến dị đều được quy định thế mạnh và hạn chế riêng, phải tuân theo luật chơi của mày mà không ngừng cạnh tranh, tự sàng lọc, nỗ lực tiếp cận mày tranh giành lợi thế. Một phương thức thống trị thấp kém.”

“Tám thể phục chế đều mang gương mặt 0313 còn mày lại tự biến mình thành Lăng Thu, một người cũng sống trong bùn lầy giống như mày nhưng lại có thể tự mình tỏa sáng. Khuôn mặt này đã vạch trần căn nguyên ghen tị của mày, cũng vạch trần sự ti tiện của mày.”

An Ngung mệt mỏi gục đầu xuống, trong giọng nói thều thào lại mang thái độ lạnh thấu xương, “Mày thật sự không nên trộm mặt của anh ấy.”

Lưỡi ếch mười mắt cười lạnh, “Xem ra mày quen chủ nhân của gương mặt này?”

Thực chất nó cũng không nhớ tại sao nó lại nặn ra gương mặt này sau khi dung hợp với con người. Thậm chí cả những quy tắc sinh tồn mà An Ngung nói, dường như nó tạo ra chúng hoàn toàn bằng bản năng.

Nhưng có lẽ con người này nói không sai bởi vì khi cậu ta nhắc về quá khứ của 0313, nó cảm thấy đầu mình hơi nhoi nhói. Chắc hẳn trong đầu nó vẫn còn một bộ não người nho nhỏ. Tuy bộ não đó không còn khả năng nhận thức nhưng nếu nó đã dung hợp với chủ nhân của bộ não và biến dị, nó vĩnh viễn không thể thoát được ảnh hưởng đến từ bộ não ấy.

Lưỡi ếch mười mắt nói: “Ăn thịt mày xong tao sẽ tìm kiếm một phôi thai khác. Trật tự sẽ được lập lại nhanh thôi, đừng lo lắng.”

“Trở thành thức ăn của tao, có lẽ mày sẽ được tận mắt chứng kiến ngày đó đồng thời cảm thấy vẻ vang chung.”

“Thế à.” Giọng của con người kia bỗng trở nên nghiêm túc.

Cảm giác yếu ớt như sắp chết chợt biến mất. Đôi mắt đỏ vô định đanh lại, nhìn thẳng vào nó với vẻ trào phúng, khinh miệt.

An Ngung vói tay vào giữa cái lưỡi đang quấn quanh cổ mình, gỡ nó ra.

Rõ ràng cánh tay kia trông gầy nhẳng như que củi vậy mà sức lực lại rất đáng gờm. Lưỡi ếch mười mắt nhất thời không kịp tránh, chỉ có thể để mặc cho An Ngung kéo lưỡi mình đặt lên bả vai, đặt lên chính vết thương vừa bị nó quất ra.

“Thiết lập lại trật tự, đúng là sẽ nhanh thôi.” An Ngung khẽ nói, “Nhưng không phải trật tự của mày.”

Một tiếng cười bật ra. Đầu lưỡi bị An Ngung đâm thẳng vào cơ thể mình.

Khi nhận ra tình hình không ổn, bản năng vốn có trong cơ thể đã điều khiển lưỡi ếch mười mắt vươn lưỡi vào sâu trong nơi có thứ hấp dẫn khó lòng nào gọi tên được kia. Khoảnh khắc nó muốn thưởng thức món ngon, tiếng nổ lớn đã vang lên trong đầu và trong cơ thể. Nó thậm chí không kịp cúi xuống nhìn cơ thể mình, hai con mắt còn lại đã nổ tung.

Cơ thể bị chia năm xẻ bảy, những mảnh xác lớn chỉ tồn tại trong một tích tắc rồi lập tức phân giải thành từng phân tử trên không trung.

Một bộ não người chỉ còn to bằng đồng tiền xu rơi xuống đất, ẽo uột lăn vài vòng rồi cũng nhanh chóng khô quắt lại và biến mất.

Mảnh xác duy nhất còn tương đối hoàn chỉnh rơi từ trên cao xuống. An Ngung đưa tay ra, chờ đợi nửa miếng da mặt đó rơi vào lòng bàn tay mình.

Sau khi thức tỉnh trạng thái này, cậu tưởng rằng bản thân đã hoàn toàn đánh mất tính người.

Nhưng khi cầm trong tay nửa miếng da mặt ấy, trong thoáng chốc, cậu chợt cảm giác như trạng thái này đã biến mất. Ngay trong khoảnh khắc ấy, đau khổ khôn xiết bao trùm lấy cậu.

Tháp Đen.

Người ngồi gần màn hình nhất run bần bật một hồi lâu mới có thể nói chuyện.

“Nổ… tung! Chiêu kết liễu của cậu ta không phải cắn nuốt mà là… dẫn dắt tự nổ tung!”

Bọ ngựa khổng lồ biến mất giữa cánh đồng hoang.

Bạch tuộc và lưỡi ếch không thể tìm thấy trong đống đổ nát.

Những lần “đi săn” trước đó đều không cho phép những Người Giữ Trật Tự khác tới gần.

Dung túng sinh vật biến dị đánh bản thân trọng thương, lạnh lùng theo dõi chỉ số sự sống giảm xuống trên thiết bị thông tin rồi lại tự thôi miên chính mình khi đã mang đầy thương tích…

Đến cuối cùng, tất cả đều đã có lời giải thích hợp lý.

Tổng Lĩnh ra lệnh: “Một lần nữa điều chỉnh suy luận về An Ngung.”

Nghiên cứu viên đứng giữa sảnh chỉ huy, giọng the thé, run rẩy.

“Thứ nhất, không chấp nhận bị lây nhiễm. Cưỡng chế lây nhiễm sẽ kích phát dị năng. Quá trình gia tăng tác nhân lây nhiễm cũng chính là quá trình dị năng trưởng thành. Hiện chưa biết có bao nhiêu loại dị năng có thể kí.ch thí.ch xuất hiện.”

“Thứ hai, không cho phép hấp thu. Chỉ cần thử hấp thu gen của cậu ta sẽ… tự nổ tung đến cấp độ phân tử.”

“Thứ ba, ý chí tuyệt đối. Cả ba loại tình huống gây tổn hại đến sức mạnh tinh thần của con người đã được xác định hiện nay bao gồm cận kề cái chết, sợ hãi và tiếp xúc trực tiếp với gen hỗn loạn đều không thể gây ảnh hưởng đến cậu ta.”

“Thứ tư, trạng thái “Giáng Thế”. Khi bị ép đến cực hạn si.nh lý, cậu ta sẽ thức tỉnh trạng thái khó lòng nào giải thích được: Thể lực mạnh lên rõ rệt, dị năng trưởng thành nhanh hơn. Khi bản thân đạt đến cực hạn, cả ý chí và cơ thể đều kiên cường, mạnh mẽ hơn hẳn.”

Anh ta hít sâu một hơi, cố gắng áp chế nỗi sợ trong lòng.

“Người Giữ Trật Tự An Ngung tạm thời xếp vào người có dị năng không gian. Những năng lực đã thức tỉnh: Bẻ cong không gian, kích nổ bị động. Cậu ta đã vượt ngoài hạn mức cao nhất về tất cả các loại dị năng hiện nay con người có thể tưởng tượng ra nhưng cậu ta thật sự chưa và cũng không thể biến dị. Cậu ta… luôn luôn là con người! Nhược điểm của cậu ta chính là cơ thể nhân loại này.”

Có người run giọng hỏi: “An Ngung còn ổn không? Mãi chưa thấy cậu ta nhúc nhích gì.”

“Chỉ số sự sống đã xuống dưới 5%. Cậu ta bị thương nặng quá, còn gắng gượng nổi không?”

Trên màn hình, An Ngung vẫn ngồi yên trong vũng máu không hề động đậy.

Đôi mắt đỏ càng lúc càng sẫm màu. Trong yên lặng, một giọt nước bất chợt lăn xuống từ viền mắt, rơi vào nửa miếng da mặt đang nắm chặt trong tay.

“Cậu ta đang khóc à…” Nghiên cứu viên của Đại Não sửng sốt. “Luật từng viết trong báo cáo chiến đấu rằng cậu ta là một người có rất nhiều huyết tính nhưng lại có rất ít nhân tính. Trong tất cả các thí nghiệm được thực hiện trước đó, cậu ta cũng chưa bao giờ khóc một cách thật sự.”

Chính xác ra thì An Ngung đã từng rơi nước mắt rất nhiều lần vì đau đớn và sợ hãi nhưng đây là lần đầu tiên cậu thực sự thể hiện ra sự đau khổ.

Một lúc lâu sau cậu mới chậm chạp chống người đứng dậy, lảo đảo đi đến bên cạnh giường, cẩn thận cất hạch năng lượng vào túi áo.

Cậu lại bước sang chỗ cái tủ bên cạnh, bóc hai phong bánh quy nén ra rồi đứng yên đó lẳng lặng nhai nuốt.

Cậu mở kênh liên lạc chiến đấu ra, nơi đó vẫn ồn ào đúng như dự đoán.

“Cảnh báo! Toàn bộ sinh vật biến dị trong thành phố đang tiến về tòa 5 khu T!”

“Đội quân sinh vật biến dị di chuyển cực kỳ nhanh! Chúng ta thật sự không ngăn cản à?!”

“Dự tính 5 phút nữa chúng sẽ tới tòa nhà An Ngung hiện đang ở!”

“Không ổn! Hình như từ khi siêu dị thể thật sự tử vong, sinh mệnh của đám sinh vật biến dị kia đã bắt đầu nối liền với nhau!”

“Đúng vậy! Rõ ràng tao đã giết một con rồi mà nhoáng cái lại thấy nó đứng dậy. Điên mẹ mất!”

“Có lẽ phải giế.t ch.ết tất cả sinh vật biến dị cùng một lúc, không thì chúng sẽ không ngừng sống lại! Đây rốt cuộc là cái thứ bỏ mẹ gì vậy chứ!”

“Vũ khí hủy diệt đâu? Thành phố chính! Vũ khí hủy diệt thế nào rồi?!”

Tháp Đen lập tức trả lời.

“Còn 8 phút 30 giây nữa sẽ phóng vũ khí hủy diệt!”

“Điểm rơi: Tòa 5 khu T. Bán kính bao phủ trên mặt đất: Toàn bộ thành phố.”

“Tất cả Người Giữ Trật Tự, xin hãy phối hợp tiến hành di tản lên cao. Độ cao an toàn: 3000m.”

“An Ngung! Cider chuẩn bị tới tiếp ứng cậu! Mau mang hạch năng lượng rút lui an toàn đi!”

Cửa bị đẩy ra, Cider sải bước tiến vào, “Còn ổn không? Theo tôi!”

An Ngung quay lưng về phía anh, vừa nhai bánh quy vừa thong thả bước đến cạnh cửa sổ.

Ưu điểm duy nhất của nhà tập thể trợ cấp là tầm nhìn tốt. Đứng ở đây, cậu có thể thu toàn bộ thành phố “mồi” vào tầm mắt.

Thành phố màu gỉ sét nằm trong đống đổ nát. Đội quân sinh vật biến dị đông nghìn nghịt tràn tới từ bốn phương tám hướng, nhìn không thấy đâu là điểm cuối. Chúng như trải dài đến tận chân trời, thế chỗ cho sương mù dày đặc vừa tan đi.

San bằng khu 53 quả thật là biện pháp xử lý sạch sẽ nhất.

Nhưng cậu không cho phép.

Dù trước đây không phải thiên đường, cậu cũng tuyệt đối không chấp nhận giờ đây nơi này phải biến thành chốn hoang tàn.

An Ngung đập vỡ cửa sổ, mái tóc dính máu tung bay trong gió. Cậu rũ mắt nhìn đám sinh vật biến dị dưới tầng, cầm lấy tờ Nhật báo thành phố “mồi” trên giường.

Tiêu đề trên trang bìa: Bài viết về cán bộ Bộ Quân sự đầu tiên xuất thân từ khu 53! – Lăng Thu: Khu ổ chuột và lý tưởng lớn.

Bức ảnh chụp bị khoét mất gương mặt tươi cười xoay tròn và rơi xuống từ trên cao.

Một tiếng kêu lảnh lót cắt ngang bầu trời, Cider đưa An Ngung bay vút lên cao.

Trên mặt đất, vô số sinh vật biến dị như những xác sống đang điên cuồng chen chúc muốn xông vào trong tòa nhà. Chúng không tiếc bẻ quặt tay chân mình, giẫm đạp lên nhau mà tràn vào.

An Ngung ôm lưng Cider bằng một tay, nét mặt khôi phục vẻ lạnh lùng. Rõ ràng đã cách tòa nhà đó rất xa nhưng hình ảnh về nó vẫn phản chiếu sắc nét trong đôi mắt đỏ.

Không riêng gì tòa 5, những khối kiến trúc bị lũ sinh vật biến dị phá hỏng nằm xung quanh cũng hiện lên trong đôi mắt màu đỏ hệt như đôi mắt của thần linh.

Tòa nhà cao tầng bắt đầu chấn động. Theo nhịp phập phồng của lồng ng.ực An Ngung, những tòa nhà cao tầng ấy chợt xuất hiện trên không trung rồi lại rơi mạnh xuống đất.

Mỗi một lần nện xuống đất, có rất nhiều sinh vật biến dị bị văng đi. Nhưng chúng bò lên lại rất nhanh, giương nanh múa vuốt đuổi theo.

Độ cao nơi tòa nhà xuất hiện không ngừng tăng lên, đến lần thứ tư đã gần đạt trăm mét.

Thậm chí khi rơi xuống, sắt thép và tường gạch đều đổ xuống, tòa nhà đã sắp sập hoàn toàn.

Cider bỗng hiểu ra An Ngung muốn làm gì. Một cảm giác ớn lạnh bò dọc sống lưng, anh chợt cảm thấy người đang hấp hối trên lưng mình cực kỳ đáng sợ nhưng cũng cực kỳ đáng kính.

Chuyện cậu muốn làm vô cùng điên rồ, tuyệt đối vượt xa khỏi tầm hiểu biết nên có của một tên tép riu sống trong khu ổ chuột, thậm chí vượt xa khỏi tầm hiểu biết của cả những người xuất chúng đang ở trong Tháp Đen xa xôi.

“An Ngung.” Cider khẽ nói: “Trăm mét là đã xuất sắc lắm rồi, nhưng còn rất xa nữa mới đến độ cao an toàn. Từ bỏ đi.”

An Ngung vươn tay nắm lấy vai Cider. Thương tích quá nặng khiến bàn tay ấy lạnh như băng. Cider vốn đã quen với nhiệt độ cơ thể cao bị cái lạnh từ bàn tay cậu làm cho rùng mình.

“Vẫn chưa hết sức, tôi còn chưa dùng đến ngài.” Nói rồi, An Ngung đưa mắt nhìn ngọn lửa bập bùng cháy bao quanh đôi cánh.

Loại hình biến dị của Cider được xác định là phượng hoàng cánh vàng.

Gen biến dị tập trung nhiều nhất bộ phận biến dị. Xuyên qua ngọn lửa màu vàng đỏ, cậu nhìn thấy được cơ bắp, xương cốt và mạch máu không thuộc về loài người nằm trong đôi cánh.

Cậu nói như đang thì thầm: “Tài liệu ghi rằng entropy gen của ngài là 280 nghìn, không biết có cao hơn lưỡi ếch mười mắt không…”

Cider sửng sốt mất vài giây. Đến khi hiểu ra, anh không dám tin vào những gì mình vừa nghe được, “Không phải chứ, cậu có chút nhân tính nào không thế?”

An Ngung nghiêm túc đáp: “Có, nhưng không nhiều lắm. Trưởng quan nói vậy.”

Cậu chạm nhẹ vào đôi cánh nóng cháy, rực lửa kia, khẽ nói: “Tôi chưa tiếp xúc với gen loài chim bao giờ, hơn nữa loại hình biến dị của ngài còn là sinh vật giả tưởng, chắc hẳn sẽ có hiệu quả không tồi…”

Cider im lặng một lát rồi bật cười thành tiếng, “Đồ điên nhà cậu!”

Bảo sao An Ngung lại yêu cầu anh không được đi xa một cách kỳ lạ như thế, hóa ra là vì cậu ta luôn chờ đợi giờ khắc này. Có lẽ cậu ta đã sắp xếp xong bước này ngay từ khi bắt đầu cuộc săn mồi rồi.

Tần Tri Luật căn ke chọn lựa mãi, cuối cùng lại chọn giám sát một tên vừa thông minh vừa xấu bụng như thế này!

Nhưng quả thật cũng chỉ có kẻ như thế này mới đủ tư cách đứng trên Thang Trời mà nhìn xuống.

Đôi cánh vàng của phượng hoàng hung dữ cắt qua tầng mây, nét cuồng dã xuất hiện trong mắt Cider: “Nhưng tôi thích nhất là những kẻ điên.”

Những mạch máu dưới đôi cánh vàng gồ lên. An Ngung cầm thanh đoản đao cứa vào lòng bàn tay mình rồi dùng chính bàn tay ấm nắm lấy mạch máu.

Vết thương tiếp xúc với lửa cháy. Cảm giác bỏng rát dữ dội khiến tay kia của cậu siết chặt lên cánh của Cider. Cider rít lên một tiếng nhưng cũng không cản, anh đang điều động toàn bộ sức mạnh tinh thần của mình chủ động lây nhiễm An Ngung.

Trong tai nghe, tất cả các quyết sách viên của Tháp Đen đều hốt hoảng.

“Cider! Anh đang lây nhiễm cho An Ngung hả?”

“Cậu ta điên, anh cũng điên cùng à?”

“Rốt cuộc mấy người muốn làm gì!”

“Khu 53 không quan trọng, An Ngung mới là quý giá nhất! Có nghe hiểu không đấy?”

“Tuy cậu ta sẽ không biến dị nhưng lây nhiễm sẽ gây ra tổn thương về mặt si.nh lý. Cậu ta đã đến giới hạn rồi!”

“Cậu ta không chịu nổi nữa đâu. Cider! Dừng lại!”

An Ngung tự động bỏ qua tất cả những tiếng ồn ào đó đi. “Kiềm chế h.am m.uốn trong người, đừng thử thu hoạch gen của tôi.”

“Tôi đang cố gắng đây. Giờ tôi cũng đại khái hiểu được lũ tham lam kia rồi.” Cider nghiến răng, “Rốt cuộc cậu là cái quái gì vậy…”

Có biết bản thân mình thật sự rất hấp dẫn không hả.

An Ngung thở dài một tiếng, “Vấn đề chính là vậy đấy. Đến tận nước này rồi tôi vẫn không biết rốt cuộc mình là gì.”

Bàn tay càng siết chặt hơn, lần đầu tiên Cider cảm nhận được sự hưng phấn trong cơn đau nhưng tiếng cảnh báo đinh tai nhức óc của thiết bị thông tin lại khiến anh không khỏi lo lắng. Đang định gọi tên An Ngung, anh chợt nghe một tiếng vang thật lớn.

Trên mặt đất, toàn bộ mười mấy tòa nhà trợ cấp bỗng nhiên biến mất lại xuất hiện giữa không trung ngay khoảnh khắc tiếp theo.

Đấu run rẩy báo cáo trong tai nghe: “Trưởng quan! Không biết xảy ra chuyện gì, khu tập thể trợ cấp đột nhiên xuất hiện trên trời, độ cao 1050m!”

Lúc này, nhưng tòa nhà kia lơ lửng ở nguyên độ cao đó mà không rơi xuống.

Cider cảm giác toàn thân An Ngung đang căng lên vì phải dồn hết sức lực nhưng cũng chỉ có thể khiến khối kiến trúc đó nằm yên được trên không trung mà thôi.

Tiếng cảnh báo điên cuồng rít lên, bị lây nhiễm liên tục khiến chỉ số sự sống của An Ngung nhanh chóng giảm từ 5% xuống còn 3%.

“An Ngung.” Cider tiếc nuối: “Độ cao đủ để tránh khỏi vũ khí hủy diệt là 3000m cơ. Cậu kiệt sức rồi, đừng… Này!”

An Ngung cầm dao, lần này cậu thực sự tách một đoạn mạch máu ra, kéo đó rời khỏi cánh, đâm thẳng vào ngực  mình.

Chỉ số sự sống 2%!

Máu tươi tí tách rơi xuống trên lưng Cider nhưng anh lại hoảng hốt nhận ra rằng mình không thấy đau. Anh run giọng nói: “An Ngung… Dừng lại mau! Cậu không chịu nổi nữa đâu, cậu…”

An Ngung tập trung tinh thần nhìn chằm chằm vào những tòa nhà trên không trung. Trong đôi mắt càng lúc càng đỏ hơn, khu nhà trợ cấp một lần nữa biến mất rồi lại đột ngột xuất hiện ở trên cao hơn nữa.

“Trưởng quan!” Đấu run rẩy nói: “Độ cao 1400m…”

Lại biến mất!

“1500…”

“Tháp Đen thông báo: Vũ khí hủy diệt sẽ được phóng đi sau 30 giây, thời gian đến dự tính là 36 giây. Mong lực lượng Người Giữ Trật Tự chú ý tránh né.”

“1600…”

“1800!”

1%!

Lưng Cider bỗng nặng hơn hẳn, An Ngung đã không còn gắng gượng nổi nữa. Cậu phải quỳ sụp xuống trên lưng Cider mới miễn cưỡng giữ được bản thân không ngã.

Gương mặt vốn đã tái nhợt kia nay lại càng xanh xao hơn, chỉ có đôi mắt đỏ vẫn điên cuồng như ngọn lửa đang thiêu đốt.

Sau khi ngồi vững lại, cậu một lần nữa chĩa đoản đao về phía cánh bên kia của Cider.

“An Ngung!” Mắt Cider long sòng sọc, “Mạng người đáng quý nhưng cậu có giá trị đối với nhân loại hơn những người ở khu 53! Dừng tay lại mau!”

Kênh liên lạc trong tai nghe của An Ngung bị chuyển đổi liên tục, Đầu Lĩnh, nghiên cứu viên, Người Giữ Trật Tự,… dù cậu có biết hay không, tất cả đều đang sốt sắng khuyên can.

“Ngài An Ngung, tuy không biết ngài đang làm gì nhưng xin ngài hãy dừng tay!”

“Đừng vì một thành phố “mồi” mà hy sinh bản thân mình! Khu 53 không đáng!”

“Thành phố “mồi” này đã chẳng còn bao nhiêu người sống sót nữa rồi!”

“Đây là một thành phố rỗng! Là thành phố rỗng đấy!”

Giọng nói yếu ớt của Tưởng Kiêu nghe có vẻ đặc biệt chân thành giữa những tiếng huyên náo, “Xin ngài hãy sống tiếp… Đừng làm chuyện điên rồ.”

Trước khi An Ngung kéo thêm một mạch máu nữa của Cider ra, cậu ném cái tai nghe đang đeo đi.

Ồn ào chết đi được.

Bọn họ dựa vào đâu mà nghĩ có thể chi phối quyết định của cậu chứ.

Cậu dựng thẳng thanh đoản đao, lưỡi đao phản chiếu trong đôi mắt đỏ, xẻ dọc hình ảnh những tòa nhà phản chiếu trong đó.

Lúc đao hạ xuống, một cơn gió lạnh bất chợt thổi qua, một bàn tay ôm lấy eo cậu từ đằng sau.

Có một khoảnh khắc, An Ngung gần như muốn đâm đao ra sau theo bản năng.

Nhưng cậu đã kịp thời ngừng lại vì cơ thể cậu đã ghi nhớ cảm giác được chiếc găng tay ấy v.uốt ve.

Tần Tri Luật vừa thu hoạch gen của Đấu. Hắn vỗ đôi cánh lớn màu đen, bay vút lên cao.

Luồng không khí lạnh lẽo thổi bay sức nóng từ lửa của Cider.

Hắn ôm An Ngung vào lòng, trông thấy máu tươi đầm đìa trước ngực cậu liền nhíu mày.

“Thức tỉnh trạng thái, chưa nói đến chuyện không thèm để trưởng quan vào mắt, học đâu ra cái kiểu bằng mặt không bằng lòng này?” Hắn trầm giọng trách cứ, “Chẳng phải tôi đã bảo cậu chờ tôi rồi à?”

An Ngung ngưng mắt nhìn những tòa nhà lơ lửng trên trời: “Thả ra.”

Mối liên hệ với Cider bị đứt đoạn cộng thêm thể lực đang nhanh chóng xói mòn khiến cậu mất khả năng khống chế khoảng không gian kia.

Khu nhà trợ cấp đang nhanh chóng rơi xuống theo tác dụng của trọng lực, hơn nữa tốc độ rơi đang ngày một nhanh hơn.

“10 giây sau vũ khí hủy diệt sẽ tới!”

“Tất cả Người Giữ Trật Tự chú ý tránh né!”

“Luật! Lập tức đưa An Ngung rút lui!”

Tần Tri Luật cũng vứt tai nghe đi.

“Tôi nói rồi, tôi biết cậu muốn làm gì.” Giọng hắn rất bình tĩnh, “Tôi cũng đã nói cậu cần tôi, chỉ có thể là tôi.”

An Ngung phát hiện giọng nói kia ngày một gần hơn, đến mức hơi thở nóng rực phả thẳng lên gáy cậu.

Đôi cánh đen đập mạnh, giữa dòng không khí khổng lồ đang chấn động, bàn tay kia siết chặt lấy eo cậu.

“Tập trung. Cậu sẽ làm được.”

“Có tôi ở đây, cậu muốn làm gì cũng được.”

Tần Tri Luật hơi nghiêng đầu, cân nhắc một lúc lâu cuối cùng cũng tìm được một vị trí hoàn toàn lành lặn bên cổ An Ngung mà kề răng lên.

An Ngung bỗng ngẩn ra.

Quả thật Tần Tri Luật chỉ là một con người.

Cũng chính vì nguyên nhân đó, cậu thường xuyên quên mất rằng Tần Tri Luật mới là người có entropy gen cao nhất hiện nay loài người đã phát hiện, là tồn tại hỗn loạn nhất.

“5!”

Làn da bên cổ bị răng nanh chọc thủng, cảm giác đau nhói xuất hiện.

Đã bị lây nhiễm nhiều lần như thế, đây chính là lần nhẹ nhàng nhất.

Tiếng rít gào xuất hiện từ sâu trong tâm trí An Ngung. Những nơi bị nó tràn qua đều trở nên tĩnh lặng, uy nghiêm trước nay chưa từng có.

Cậu chưa kịp hiểu đã có chuyện gì xảy ra, khu nhà trợ cấp sắp rơi xuống đất ngột ngột biến mất rồi lại xuyên qua tầm mắt mọi người, xuất hiện ở phía trên độ cao an toàn.

“4!”

Những Người Giữ Trật Tự trên không trung gần như sững sờ. Bọn họ hốt hoảng hạ bớt độ cao đề phòng ngộ thương nhưng còn chưa kịp hành động, khu nhà trợ cấp đã tiếp tục dịch chuyển. Độ cao trên 6000m, cách xa tất cả những mọi người, khiến họ muốn ngước nhìn cũng phải cố gắng.

“3!”

Lần chớp tắt cuối cùng.

Hơn mười nghìn mét.

Nơi An Ngung đã sống 10 năm qua rốt cuộc đã tách biệt hoàn toàn với khu 53.

An Ngung ngẩng đầu, đôi mắt đỏ rực phát chiếu những bức tường xám đen, đổ nát trên cao và những sinh vật biến dị lúc nhúc bên trong.

Không đợi đến khi thời gian đếm ngược kết thúc, vũ khí hủy diệt đã va chạm với khu nhà trợ cấp ở độ cao trên mười nghìn mét.

Một cụm mây hình nấm trắng đục bùng lên giữa trời cao, lan rộng rồi tan biến.

Giữa tiếng nổ rền vang và ánh lửa rực sáng, thế giới trở về với sự yên lặng. Tất cả những sinh mệnh hỗn loạn đã biến mất ngay khoảnh khắc ấy, sương mù tan đi, chỉ còn vầng sáng chói mắt và sóng nhiệt phía chân trời và bàn tay Tần Tri Luật đang ôm trên lưng An Ngung.

Chỉ số sự sống trên thiết bị thông tin dừng lại ở ngưỡng 1%. Có lẽ vết thương do Tần Tri Luật gây ra quá nhỏ, việc lây nhiễm của hắn không hề khiến chỉ số sự sống của An Ngung giảm đi.

Trạng thái thức tỉnh lặng lẽ biến mất. Tim cậu như bị khoét mất một phần, rơi vào cảm giác mờ mịt.

Cậu cúi đầu, nhìn thành phố “mồi” nhỏ xíu bên dưới.

Rốt cuộc khu 53 trở về với dáng vẻ khi xưa, chỉ là khu nhà trợ cấp vốn tồn tại ở đó đã biến mất, chỉ còn lại một mảnh đất trống.

Rốt cuộc cậu đã có thể trả lại khu 53 cho Lăng Thu, đồng thời cũng đã tự tay mai táng nơi này.

Mai táng khu ổ chuột này.

Nơi xấu xí, tạm bợ và tuyệt vọng.

Nơi đã cho cậu một người anh trai, nơi đã bên cậu trong quá trình ngô nghê trưởng thành nhưng lại buộc phải biến mất khỏi cuộc đời cậu.


Lời tác giả:

Những trang sổ rời rạc: 15 – Truyền thuyết

Có một Người Giữ Trật Tự chỉ được biết đến qua lời kể.

Người đó là một người bạn đồng hành chưa bao giờ xuất hiện của Tháp Nhọn.

Người đó không thể chờ được đến khi thảm họa kết thúc, cũng không được chứng kiến trật tự được tái thiết.

Nhưng người đó có được một giọt nước mắt.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.