Cuối cùng Pat cũng tập hợp được với Kazama và Tưởng Kiêu. Căn cứ theo thông tin từ họ, có vẻ bức tường không khí giữa lớp thứ nhất và lớp thứ hai đang dao động nhưng vẫn chưa biến mất hoàn toàn. Ngoài ra, có một mảnh gương vỡ kỳ lạ rơi ra từ bức tường đó.
Tần Tri Luật cởi áo khoác ra, phủ lên thi thể Trần Niệm, lên tiếng trong kênh liên lạc: “Đừng tự ý hành động. Gửi tọa độ đi, chúng tôi sẽ tới đó.”
Ba người ra ngoài, Slade im lặng đi cuối cùng. Được nửa đường, An Ngung dừng bước, ngoảnh lại nhìn gã.
Tần Tri Luật bỗng gọi: “Slade.”
Slade đáp ngay: “Có tôi.”
Tần Tri Luật tiến tới, bình tĩnh nói: “Tôi hy vọng những Người Giữ Trật Tự đứng hạng cao trên Thang Trời có tố chất cơ bản khi đi làm nhiệm vụ. Khi tình huống phức tạp, đừng phân tâm vào việc đấu đá lẫn nhau, nhất là khi còn chưa hiểu rõ thực lực của nhau.”
Lời An Ngung định nói ra bị chặn lại, đến khi chuẩn bị mở miệng nói tiếp, cậu bị hắn đưa tay kéo lại, bắt buộc phải quay đầu, tiếp tục bước đi.
Tần Tri Luật nói tiếp: “Thực ra đối tượng giám sát của tôi không hiền lành lắm đâu. Khuyên cậu một câu, quản móng vuốt cho tốt.”
Slade cúi đầu, “Vâng.”
An Ngung chạm lên vùng mắt bị găng tay chạm vào hơi ngứa ngứa. Cậu nghĩ Tần Tri Luật đang hiểu lầm cậu rồi. Cậu quay lại chỉ vì muốn hỏi xin Slade ít đồ ăn. Dù sao thì Slade cũng đeo cả một ba lô vật tư lớn.
Cậu vẫn chưa quên lời dạy bảo “Ưu tiên lợi dụng hơn trừng phạt” kia. Dường như ấn tượng của trưởng quan đối với việc cậu không chịu nghe lời đã biến thành thành kiến, điều này khiến cậu khá lo lắng.
Lúc sắp đi tới cầu thang nối lên trên mặt đất, Tần Tri Luật để Slade lên trước. Chờ đến khi chỉ còn lại hai người, hắn mới hỏi An Ngung: “Cách để đọc ký ức là đối diện với cậu?”
An Ngung lắc đầu, ăn ngay nói thật: “Phải tự nhìn vào chính mình khi đối diện với tôi cơ. Ví dụ như nhìn vào mình qua hình phản chiếu trong mắt tôi, hoặc là nhìn vào tôi khi soi gương.”
Nghe vậy, Tần Tri Luật nhíu mày, “Tôi không nhớ là mình đã làm ra hành động kiểu như vậy.”
“Có vẻ ngài là một ngoại lệ.” An Ngung nói, “Dường như khi đọc ký ức của ngài, tôi không cần thêm các điều kiện khác. Khi nhìn vào ngài, chỉ cần tôi muốn…”
Cậu chợt im bặt vì cậu bỗng ý thức được điều này có thể sẽ khiến trưởng quan không vui.
Tần Tri Luật nhìn cậu chằm chằm, “Cậu thấy gì trong ký ức tôi?”
“Không thấy gì cả.” An Ngung vội nói. “Tôi không nói dối đâu, thật sự tôi không thấy gì cả.”
Đó là một nơi tăm tối và tĩnh mịch đến cực điểm, chỉ có duy nhất một tòa tháp cao lạnh lẽo đứng sừng sững.
Hồi lâu sau, cuối cùng Tần Tri Luật cũng “Ừ” một tiếng, lạnh nhạt nói: “Tôi tin cậu.”
An Ngung đi theo sau hắn, nói lí nhí: “Ngài giống như một người không có ký ức vậy. Lăng Thu từng nói sắc màu của nhân tính thường đan xen giữa nhớ về quá khứ và nghĩ đến tương lai. Vậy xem ra thực chất ngài cũng không có bao nhiêu nhân tính.”
Câu đáp của Tần Tri Luật mang theo thái độ trào phúng rất thản nhiên, “Có nhân tính hay không còn phải xem là so sánh với ai.”
An Ngung không nói gì. Cậu thầm nghĩ, kể cả so với cậu, trưởng quan còn ít nhân tính hơn. Cậu vẫn tự nhận thấy rằng bản thân có ký ức. Trước đây, quả thật cậu rất hiếm khi nghĩ về những chuyện trong quá khứ nhưng từ khi Lăng Thu đi, cậu thường xuyên lơ đãng ngẩn người, nhớ lại rất nhiều những điều vụn vặt đã qua. Gần đây, rất nhiều điều Lăng Thu từng nói mà cậu tưởng như đã quên từ lâu luôn lơ đãng tái hiện trong đầu, có đuổi thế nào cũng không đi.
Nhớ lại nhiều điều đến thế nhưng vẫn nhớ không ra câu cuối cùng Lăng Thu nói, “Cậu từng nhờ tôi nhắc nhở cậu rằng người dám đánh cược cơ hội sống cuối cùng sẽ không thua”, rốt cuộc được nói ra khi nào, ở đâu.
An Ngung đi theo sau Tần Tri Luật, một lát sau lại nói khẽ: “Thực ra tôi không hiểu tại sao Trần Niệm lại chấp nhận chịu giày vò vì một người mới quen chưa bao lâu suốt mười năm như thế cho lắm, chịu đựng đến tận khi dầu cạn đèn tắt rồi lại sẵn sàng chấp nhận cái chết. Trong trí nhớ của anh ta, tất cả ngọn nguồn đơn giản chỉ là vì trong tên của chị gái anh ta cũng có một chữ “Tư”.”
“Không thể nào.” Tần Tri Luật khẳng định, “Chắc chắn trong ký ức của cậu ta còn có thứ gì đó bị cậu bỏ qua. Cậu nên ngẫm kỹ lại về mối quan hệ giữa hai người họ.”
An Ngung nghiêm túc suy tư một lúc, “Ý ngài là Tư Tư từng hôn anh ta? Đúng là Lăng Thu từng nói đôi khi đàn ông sẽ đắc ý vênh váo chí vì một chút xíu ngọt ngào người phụ nữ tặng cho đến mức hận không thể tụt luôn cả quần. Nhưng tôi không nghĩ Trần Niệm là người dễ kích động như vậy.”
“…”
Tần Tri Luật quay lại nhìn cậu, cau mày. An Ngung chưa bao giờ thấy hắn cau mày sâu đến thế, kể cả khi nhìn thấy khắp thành phố ở khu 53 đều là sinh vật biến dị đang kêu la, dường như tâm trạng hắn cũng tốt hơn lúc này.
“Tôi muốn rút lại lời tôi từng nói.” Tần Tri Luật lạnh nhạt nói, “Cậu vẫn nên quên những điều Lăng Thu dạy cậu đi. Cậu ta dạy cậu toàn những thứ vớ va vớ vẩn gì vậy chứ?”
“Bánh mì, lòng tốt, dũng khí và tình yêu.” An Ngung trả lời rất mạch lạc, “Lăng Thu nói rằng khiến tôi hiểu được bốn vấn đề lớn đó của cuộc sống chính là tâm niệm cả đời của anh ấy. Tiếc là tôi mới chỉ kịp học về bánh mì.”
Tần Tri Luật thản nhiên như không, “Đúng là đáng tiếc.”
An Ngung khẽ nói: “Nếu anh ấy sống lâu hơn chút, có lẽ tôi đã có thể học được nhiều điều hơn.”
“Chưa chắc.” Tần Tri Luật lạnh lùng bước lên cầu thang, “Hiện tại tôi cảm thấy việc cậu tự tay gi.ết ch.ết cậu ta cũng chưa là gì cả. Dù sao sớm muộn gì cậu ta cũng chết trong tay cậu thôi.”
An Ngung hoang mang suy nghĩ một lúc lâu cũng không hiểu nổi ý của trưởng quan.
Nhưng cậu vẫn lờ mờ nhận thấy rằng mình vừa bị mắng.
Trở lại mặt đất, trước khi đóng cửa, Tần Tri Luật ngưng mắt nhìn bóng tối phía dưới, trầm giọng nói: “Tình cảm giữa người với người chưa bao giờ bị thảm họa vùi lấp. Thậm chí, càng ở trong thảm họa, tình cảm lại càng trở nên thuần túy.”
An Ngung ngơ ngác: “Xin lỗi trưởng quan, tôi không hiểu lắm.”
Tần Tri Luật thu mắt, “Cậu chỉ cần nhớ kỹ chúng ta sẽ đưa cô bé này toàn vẹn trở về thành phố chính.”
***
Khi tới điểm tọa độ, trời đã sáng, vòng ngoài cùng của mặt gương theo dõi đã biến thành màu xám, không còn phản chiếu bất kỳ người hay kiến trúc nào nữa.
Mảnh gương vỡ Pat nhặt được to cỡ lòng bàn tay, có hai mặt đen và trắng. Mặt trắng khắc chữ “bảo vệ”, mặt đen khắc chữ “ồn ào”, cả hai mặt đều bóng loáng có thể soi được hình.
Pat cầm mảnh gương trong tay, “Mọi người nhìn mà xem, mặt đen này trông rất tà đạo.”
Hình ảnh của hắn xuất hiện trong mặt gương đen. Đó là một góc nhìn gần như là từ trên trời cao chiếu xuống, trong gương, hắn đang đứng với mảnh gương cầm trong tay, những người xung quanh đều biến mất. Bất kể hắn có điều chỉnh tư thế cầm gương ra sao, dường như hình ảnh trong đó vẫn không hề xê xích.
Pat đưa gương cho Tưởng Kiêu, bóng người trong gương biến thành Tưởng Kiêu.
“Ai cầm, gương đen sẽ bắt được bóng lưng người đó. Nhưng nếu không có ai cầm…” Tưởng Kiêu đặt mảnh gương vỡ xuống đất, những bóng người đông nghìn nghịt lập tức chen đầy toàn bộ mặt gương.
An Ngung nhận ra được thằng bé có làn da giống như vỏ cây và một thiếu niên loài người khác từng gặp ở nhà ăn trong đó.
Tần Tri Luật ngẫm nghĩ rồi nói: “Nếu không có ai cầm, gương đen sẽ phản chiếu hình ảnh của tất cả những người ở lớp ngoài cùng của cô nhi viện.”
Kazama trợn tròn đôi mắt to như động vật họ mèo, “Vậy thì rõ ràng không phải thứ gì may mắn rồi, chỉ thiếu mỗi nước viết luôn chữ “nguyền rủa” lên mặt gương thôi.”
“Đã viết rồi đấy.” An Ngung chỉ vào hai chữ “ồn ào” trong gương.
Nói đến đó, cậu chợt ngừng lại, bỗng nhiên nhận ra rằng có lẽ tất cả những người khác đều nghe thấy tiếng gương vỡ rất nhỏ, chỉ một mình cậu mới biết đó là tiếng ồn ào kịch liệt và đau khổ đến mức nào.
Tưởng Kiêu nhặt mảnh gương lên, “Tôi đã thức tỉnh năng lực hệ trị liệu rồi, đánh được heal được, để tôi giữ nó đi.”
An Ngung vươn tay tới, “Đưa tôi.”
Tưởng Kiêu kinh ngạc, “Hả? Thứ này nguy hiểm lắm.”
An Ngung giải thích: “Tiếng ồn cực đoan đó có lẽ sẽ khiến sức mạnh tinh thần giảm xuống, tính ổn định về mặt tinh thần của anh quá kém.”
Nhỡ chẳng may Tưởng Kiêu sụp đổ, cậu không những thiếu mất một healer ở cô nhi viện mà đến khi về thành phố chính còn mất đi nguồn tài trợ quảng cáo cho tiệm bánh mì, quá lỗ.
An Ngung đưa tay lấy luôn mảnh gương về phía mình, lúc ngẩng đầu lên lại vừa khéo đụng phải đôi mắt đỏ đang lập lòe sáng.
“…” Cậu rợn người nói: “À thì tôi tự có suy nghĩ của tôi, đừng…”
Tưởng Kiêu khom người với cậu, kiên định nói: “Cảm ơn sự thương xót của ngài. Nhưng trong tình huống nguy ngập, xin ngài đừng thương xót tôi. Tôi nguyện dâng hiến cả tinh thần lẫn tính mạng mình vì ngài.”
“… Thế thì cứ vậy đi.” An Ngung gượng gạo lảng đi.
So sánh hai mặt của mảnh gương, có vẻ mặt trắng an toàn hơn nhiều so với mảnh đen. Nhưng khi An Ngung soi mình qua mặt trắng, cảm giác bị nhìn chằm chằm lại xuất hiện.
Khác với chiếc gương trong nhà vệ sinh lúc trước, cảm giác lần này mãnh liệt hơn hẳn, mãnh liệt đến mức cậu cảm tưởng như có thể nhìn thấy được gương mặt của kẻ đứng phía sau gương.
Hình hài ấy, cậu từng trông thấy trong ký ức của Trần Niệm: Bạch Kinh.
An Ngung nhìn chằm chằm Bạch Kinh. Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, một cảm giác chênh chao dường như từng biết không ngừng lôi kéo thần kinh cậu.
Tiếng gương vỡ ồn ào một lần nữa vang lên từ sâu trong tâm trí, có vẻ lần này đã nhẹ nhàng hơn một chút. An Ngung nhắm mắt, trước mặt bỗng xuất hiện rất nhiều đồng hồ. Những chiếc kim đồng hồ quay một cách mất trật tự, tiếng tích tắc hỗn loạn hòa vào nhau. Trong không gian đó, tiếng tim đập của cậu càng lúc càng rõ hơn, rõ đến mức khiến người ta khiếp hãi, cảm tưởng như chỉ ngay giây sau thôi, những thớ cơ đỏ tươi sẽ nứt bung ra theo nhịp co rút dữ dội.
Khoảnh khắc những chiếc đồng hồ ngừng phát ra âm thanh, An Ngung mở choàng mắt.
Ánh mặt trời ấm áp chiếu vào cái bục xi măng phía trước phòng đọc.
“Anh Kinh, em đi trước nhé, Tư Tư đang chờ em.”
Anh ta ngoảnh lại theo hướng phát ra âm thanh, nhìn thấy Trần Niệm.
Trần Niệm mặc bộ đồ ngủ được cô nhi viện phát cho, tay cầm một tờ báo, vừa chầm chậm chạy lùi vừa vẫy tay với anh ta, “Chúc mừng thầy hỗ trợ nhận chức 100 ngày nhé!”
Giáo viên hỗ trợ là một cây cầu nối giữa những đứa trẻ hoạt bát với những quy tắc cứng ngắc của cô nhi viện, phụ trách việc phân phát vật tư, giúp đám trẻ giải quyết những chuyện vụn vặt, đồng thời cũng phải quan sát sự biến đổi của chúng để kịp thời báo cáo tình huống bất thường.
An Ngung cúi đầu, nhìn bộ đồng phục giáo viên hỗ trợ trên người mình.
Chiếc đồng hồ trên tường phản chiếu lại gương mặt cậu, diện mạo của cậu không hề thay đổi nhưng đã được gán vào thân phận của Bạch Kinh.
Lúc này là ngày 25 tháng 12 năm 2138, ngày thứ 100 kể từ khi Bạch Kinh chủ động xin được ở lại làm giáo viên hỗ trợ sau khi kết thúc thời gian quan sát, cũng là một ngày trước khi cô nhi viện gặp chuyện.
Cậu đang cầm một chiếc bánh quy nén với hai chữ “anh Kinh” và một cái mặt cười xiêu xiêu vẹo vẹo gắn lên bằng đậu hà Lan chưng. Đó là món quà mừng 100 ngày Trần Niệm vừa tặng.
Thực ra Bạch Kinh và Trần Niệm cũng không có mối quan hệ gì quá sâu xa, chỉ là từng ăn cùng nhau vài bữa cơm mà thôi nhưng Trần Niệm là một người thích những thứ mang tính nghi thức kiểu cũ. Tuy bình thường không nói gì nhiều nhưng sau khi Bạch Kinh chuyển tới khu D, anh ta thỉnh thoảng lại nhận được một tờ giấy Trần Niệm nhờ người khác gửi tới. Có khi chỉ là vài câu kể chuyện bình thường, có khi là chép lại điều gì đó trong báo, cũng có khi chỉ là một hình mặt cười méo mó.
Nhưng lâu ngày, Bạch Kinh đã coi cậu trai nhỏ hơn mình vài tuổi ở khu A đó như em trai ruột, như một người thân của mình trong cô nhi viện.
Trần Niệm chạy vào phòng đọc. An Ngung nắm chặt miếng bánh quy trong tay, bỗng nhiên nảy sinh một cảm giác hạnh phúc xưa nay chưa từng có. Cảm giác này cậu chưa bao giờ được trải nghiệm, đồng thời cũng không thuộc về cậu mà là thuộc về Bạch Kinh.
Đó là cảm giác thỏa mãn khi nhìn thấy người mình muốn bảo vệ được hạnh phúc.
Suy nghĩ xuất hiện trong đầu cậu lúc này là dù có phải trượt kỳ thi tuyển vào Bộ Quân Sự năm nay, chỉ cần có thể thấy Trần Niệm và Tư Tư thuận lợi rời khỏi cô nhi viện là anh đã hài lòng rồi.
Đêm đó, vận rủi giáng xuống.
Rất nhiều đứa trẻ trong cô nhi viện bất thình lình biến dị. Bạch Kinh mặc đồ bảo hộ xông vào khu vực ngủ tập thể ở khu A để tìm người nhưng không thấy, lại chạy như điên đến phòng đọc. Đến tận khi nhìn thấy Trần Niệm và Tư Tư đang gục xuống bàn ngủ say mới thở phào một hơi coi như nhẹ nhõm.
Nhưng ngay sau đó, anh ta liền cảm thấy không ổn. Sắc mặt Tư Tư trắng bệch như quỷ còn Trần Niệm lại nở nụ cười bình thản đến mức quái đản ngay trong lúc ngủ, tay thì nắm chặt một ngọn nến. Gió đêm thổi vào khiến ánh nến điên cuồng lay động nhưng dù có làm sao cũng không thổi tắt được. Ngọn nến cháy giữa đêm không hề chảy ra một giọt sáp, cũng giống như chưa từng ngắn lại dù chỉ nửa phần.
“Trần Niệm!” Bạch Kinh hét tên Trần Niệm, muốn lấy ngọn nến ra khỏi tay cậu ta. Nhưng bàn tay đeo găng bảo hộ còn chưa kịp chạm đến ngọn nến kia, thiết bị thông tin đã rít lên âm thanh cảnh báo.
“Cảnh báo! Entropy gen của sinh vật biến dị phía trước là 8429, 10 160, vẫn đang liên tục tăng lên!”
Tiếng bước chân bỗng vang lên từ bên ngoài, một giáo viên quản lý khác hỏi lớn: “Bạch Kinh! Bên này có phát hiện người biến dị không?”
Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, Bạch Kinh tắt tiếng của thiết bị thông tin đi.
Lúc cửa bị đẩy ra, anh ta đang nắm lấy ngọn nến trong tay Trần Niệm, từ phía cửa nhìn lại, anh trông như đang cầm nến quan sát người ngủ trên bàn.
Anh ta quay sang hướng khác, đè thấp giọng, nói: “Hai người này không sao, chỉ đang ngủ thôi.”
Đồng nghiệp hỏi, “Thiết bị thông tin không báo động chứ?”
“Không.” Bạch Kinh giơ thiết bị thông tin lên, “Nhưng máy móc chưa chắc đã chuẩn. Ban nãy tôi cũng đã quan sát rất lâu bằng mắt thường, không phát hiện đặc thù biến dị.”
“Vậy là tốt rồi, tôi sang phòng hoạt động xem tình hình.”
“Vâng.”
***
Tiếng ồn ào từ nơi xa xăm một lần nữa vang lên trong tai. Cùng với cảm giác trái tim đập mất kiểm soát, An Ngung mở choàng mắt.
Khoảnh khắc ý thức của cậu rời khỏi mảnh gương trắng, một giọng nói vừa xa lạ, vừa quen thuộc thì thầm vào tai cậu đầy bi thương: “Khoảnh khắc lời nói dối được thốt ra, tín ngưỡng nhân loại trong tôi đã hoàn toàn bị vùi lấp. Nhưng sao có thể dễ dàng bỏ rơi người tôi đã quyết tâm phải bảo vệ.”
“An Ngung!”
“An Ngung!”
An Ngung mở mắt, Kazama Takashi Sakai và Tưởng Kiêu đang gọi tên cậu.
Cảm giác đau đớn như bị nghiền nát xuất hiện trong đầu, tim cũng như bị một bàn tay khổng lồ bóp chặt. Cậu nhìn vào thiết bị thông tin theo bản năng, chỉ số sự sống: 54%.
Cậu giật mình, hoàn toàn tỉnh táo lại, “Tôi thất thần bao lâu rồi?”
Tần Tri Luật đứng đối diện, ngưng mắt nhìn cậu, “Chỉ vài giây thôi.”
Những điểm sáng hình tròn bay lượn xung quanh Kazama Takashi Sakai. Những điểm sáng có lớp lông xù, trông giống như những hạt giống bồ công anh đang bay trong gió ấy đang liên tục tiến vào cơ thể An Ngung.
Trên thiết bị thông tin, chỉ số sự sống của cậu chậm rãi tăng từ 54% lên 56%.
“Vừa rồi, chỉ số sự sống của ngài đột ngột tụt xuống ngưỡng nguy hiểm 50%, may mà Kazama phản ứng nhanh.” Tưởng Kiêu nhìn cậu đầy lo lắng. “Ngài làm sao vậy? Đau đầu ạ?”
An Ngung ấn ngón tay lên tai, “Ồn.”
Sau khi tỉnh lại, tiếng ồn ào nhanh chóng nhỏ lại nhưng vẫn chưa hoàn toàn biến mất. Chúng cứ quẩn quanh trong óc cậu hệt như âm thanh nền với mức âm lượng nhỏ nhất.
Thiết bị thông tin cho thấy sức mạnh tinh thần của cậu chưa từng dao động nhưng giờ phút này, cậu cực kỳ bực bội vì bị tiếng ồn làm phiền. Nhìn thấy con số còn lại của chỉ số sự sống, cảm giác bực bội ấy lại pha thêm cả bất an.
An Ngung nhìn chằm chằm chỉ số sự sống đang từ từ tăng lên, trong lòng bỗng xuất hiện cảm giác mất kiên nhẫn.
Ngay lúc ấy, trong đầu cậu chợt vang lên tiếng kim đồng hồ quay hỗn loạn. Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, chỉ số sự sống của cậu vọt thẳng từ 56% lên 80%, tạm dừng ở đó một lát rồi mới trở về tốc độ ban đầu.
Tưởng Kiêu sửng sốt, y nhìn sang phía Kazama bằng ánh mắt khó tin, “Hệ trị liệu thuần như các cậu còn điều khiển sức mạnh đến được cỡ này sao?”
Kazama cũng sửng sốt, “Không phải tôi…”
Tần Tri Luật bỗng lên tiếng, “Tăng tốc thời gian.”
Giọng hắn vừa bình thản, vừa chắc chắn. Hắn nhìn An Ngung, nói: “Tăng tốc thời gian của riêng bản thân mình trong tích tắc, chỉ số sự sống vốn đang hồi phục cũng vậy mà tăng lên nhanh hơn. Khi nghe thấy tiếng gương vỡ ở phòng hoạt động, vết thương trên mu bàn tay cậu cũng lập tức lành lại. Xem ra tiếng ồn có thể kí.ch thíc.h năng lực mới của cậu thức tỉnh.”
An Ngung mệt mỏi gật đầu.
Dù thực sự có hiệu quả nhưng cậu sắp bị tiếng ồn gi.ết ch.ết đến nơi rồi.
Cậu nghĩ mãi vẫn không hiểu tại sao rõ ràng mình đã rời khỏi đoạn ký ức được niêm phong trong mặt gương trắng rồi nhưng dường như đã bất cẩn để lại đó một phần thần kinh thính giác, trong đầu luôn có âm thanh khe khẽ.
Nhằm dời lực chú ý, cậu chỉ có thể nhìn chằm chằm chỉ số sự sống đang từ từ tăng lên trong màn hình.
82%, 84%, 86%, 88%,… 89%, 90%…
90%…
90%.
Kazama Takashi Sakai bỗng nhíu mày, An Ngung cũng nhận ra điều bất thường.
Vài phút sau, Kazama dừng lại, ngạc nhiên với con số 90% trên thiết bị thông tin: “Sao tôi lại cảm thấy… đã đến ngưỡng tối đa rồi…?
Anh ta chần chừ nhắm mắt để cảm nhận, cuối cùng nói ra đầy kinh ngạc: “Từ sau khi đạt đến con số 90% này, sức mạnh của tôi không còn bị tiêu hao nữa.”
Thiết bị thông tin chỉ hiển thị chỉ số sự sống đang là 90% nhưng không còn ghi chú nguyên nhân dẫn đến con số này giống như trước nữa.
An Ngung ngơ ngác nhìn sang phía Tần Tri Luật, “Thế này nghĩa là sao? Chỉ số sự sống tối đa của tôi bị cưỡng chế giảm xuống?”
“Mọi người.” Cách đó không xa, Slade bỗng lên tiếng, “Tường không khí biến mất rồi.”
Gã quơ tay về phía vốn tồn tại bức tường không khí nhưng không còn bị cản lại nữa, cánh tay đã có thể vượt qua giới hạn trước đó.
Gã nhìn An Ngung, “Ngay khi Góc tỉnh lại, tường không khí chắn giữa lớp thứ nhất và thứ hai đã biến mất.”
Xung quanh yên ắng hồi lâu. Tần Tri Luật bước tới, nắm lấy vai An Ngung qua lớp găng tay.
“Xem ra đây là một trong những chuyện Trần Niệm không biết.” Hắn trầm giọng nói: “Điều kiện để vào được lớp tiếp theo không chỉ là khiến đứa trẻ được bảo vệ ở lớp trước đó tử vong mà còn phải lắng nghe ký ức trong mảnh gương bảo vệ màu trắng. Cái giá phải trả là người lắng nghe phải để lại một phần sinh mạng mình trong gương.”
Lời tác giả:
Vụn tuyết rơi: Bạch Kinh (1/4) – Bước đầu tiên
Nói dối mọi người để bảo vệ Trần Niệm và Tư Tư là bước đầu tiên hướng về phía vực thẳm của tôi.
Một bước ấy đã gây ra nhiều cái chết hơn cho những người vô tội.
Nhưng khoảnh khắc ấy, tôi không hề do dự.
Dù tỉnh dậy và biết được điều đó, tôi cũng sẽ không hối tiếc.
Trong thảm họa, con người ta chỉ làm tất cả những gì mình có thể mà thôi.
Đâu ai có thể giữ cho đôi tay mình hoàn toàn không dính chàm.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.