An Ngung rất tự giác ôm bạch tuộc bông chiếm cứ sô pha.
Ngọn nến của Trần Niệm đặt trên tủ đầu giường. Nương theo ánh nến lờ mờ ấy, Tần Tri Luật lấy găng tay ra khỏi thùng. Trong tủ đã có vài đôi găng tay dự phòng được gấp sẵn, đeo trên tay hắn là một đôi vừa mới thay hôm nay.
Hắn yên lặng thay sang đôi găng tay do đối tượng giám sát mua cho, lại nhạy cảm phát hiện một chút khác biệt.
Hình như phần găng ở bụng ngón tay trỏ có một họa tiết trang trí gì đó hơi gồ lên.
Hắn đưa ngón tay lại gần ngọn nến, chăm chú nhìn vào bông tuyết nhỏ xíu kia.
“Nhân viên công tác nói ngài có rất nhiều áo khoác và găng tay cùng một kiểu, vậy nên tôi đã thêm một ký hiệu, tránh chuyện sau này ngài quên mất chuyện tôi đã đáp lễ việc ngài tặng quần áo cho tôi.” An Ngung dừng một chút lại thấp giọng bổ sung, “Món đồ đặt làm riêng này tốn 450 điểm tích lũy.”
Tần Tri Luật vu.ốt ve bông tuyết trên ngón tay phải bằng tay trái không đeo găng, “Nếu tôi nhớ không nhầm, tôi tặng cậu những 6 bộ quần áo chất liệu phân tử cao.”
“Tôi biết chứ.” An Ngung lảng đi, thái độ không mấy tự tin, “Gần đây tôi mới mua một thứ rất đắt tiền từ chỗ thi sĩ. Để khi nào tiệm bánh mì kiếm được nhiều tiền hơn chút, tôi sẽ tặng ngài thêm vài đôi.”
“Mua gì rồi?” Tần Tri Luật thuận miệng hỏi.
“Một cuốn sách có thể giúp người ta trúng xổ số.”
Tần Tri Luật: “…”
An Ngung dè dặt nói:
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/gio-tuyet-doi-nguoi-ve-tieu-tieu/2762914/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.