🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

“… con kiến tí hon
Không biết nông sâu, thỏa thuê gặ.m cắn
Đau khổ hóa thành tiếng nỉ non
Hòa cùng với ồn ào trong tĩnh lặng…”

Tần Tri Luật đặt bức tranh đang cầm xuống, ngón tay miết lên phần chân tranh. Trước khi đưa bức tranh dang dở này cho An Ngung, Mắt đã chép lại đoạn thở tiên đoán ở đó.

“Quả thật bài thơ này chỉ rõ ra cách thức thức tỉnh bốn loại năng lực của cậu…” Hắn ngoảnh lại từ phía cửa sổ, nhìn An Ngung ngoài cửa, “Lại đi gặp anh ta à?”

An Ngung “Ừm” một tiếng, “Nhà thờ không hoạt động nữa nhưng anh ta vẫn ở đó.”

“Nhà thờ là nơi anh ta sống từ nhỏ. Anh ta thế nào rồi?”

An Ngung thoáng chần chừ, “Say xỉn.”

Trước khi về Tháp Nhọn, An Ngung lại ghé qua nhà thờ một chuyến.

Mắt nằm dài trên chiếc sô pha đơn, hai ống chân tê liệt gác trên tay vịn. Một tay anh ta vươn thẳng lên, vẽ lại hình dáng đỉnh tháp của nhà thờ, tay kia cầm một chai rượu, tu từng ngụm lớn vào họng.

Chiếc cửa sổ sát đất kia đã được hàn khung chắn, anh ta cũng không ngắm nhìn bầu trời nữa. Rèm cửa vừa dày vừa nặng rủ xuống, toàn bộ nhà thờ chìm trong sự u ám.

An Ngung chào anh ta, bình thản giải thích với anh ta bằng cách thức riêng của mình nhưng anh ta chẳng trả lời dù một chữ.

Tần Tri Luật lặng lẽ thở dài, “Tự sát đổi lấy bại liệt, lời tiên đoán không được tin tưởng, sa sút tinh thần là khó tránh.”

An Ngung lại lắc đầu, nói: “Trưởng quan, anh ta không sa sút tinh thần.”

Tuy áo quần anh ta có hơi xộc xệch nhưng vẫn lịch thiệp, sạch sẽ; Tóc trên đầu tuy rối nhưng không hề bết bẩn. Những cuốn thơ bị cất đi trước khi tự sát lại được bày lên giá, bụi bặm bay trong không khí cũng đượm mùi hương xông.

“Anh ta vẽ một bức tranh mới, rất nhiều những con mắt, có nhắm, có mở, có cả khép hờ. Nhìn lâu sẽ có ảo giác như những con mắt đó đang chớp.” An Ngung mím môi, “Trưởng quan, bức tranh con mắt của anh ta khiến tôi nhớ đến tài liệu đã đọc được ở Đại Não.”

Tần Tri Luật ngần ngừ giây lát, “Hình thái biến dị của Chiêm Tuyết?”

An Ngung gật đầu, “Trong ảnh tư liệu, phần lưng của Chiêm Tuyết biến dị ra đầy những túi mắt rất lớn. Tuy không giống y hệt bức tranh kia nhưng nhìn nó, tôi lập tức nghĩ đến Chiêm Tuyết. Tôi vẫn nhớ trong ghi chép xử quyết bí mật có viết…”

Tần Tri Luật tiếp lời: “Sau khi Chiêm Tuyết chết, những túi nước tự động khô lại, con mắt bên trong biến mất.”

An Ngung mím môi, gật đầu. Ngẫm nghĩ một lát, cậu lại thấp giọng nói tiếp: “Sau khi Chiêm Tuyết chết, người ta cho rằng thai nhi trong bụng đã tự xói mòn theo cái chết của thai phụ nhưng sự thật là tôi vẫn còn sống. Tương tự, những con mắt được người ta nhận định là đã biến mất khi những túi nước kia khô đi, liệu có phải cũng…”

Tần Tri Luật không nói gì. Hắn quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, thành phố chính của loài người mới hồi phục sức sống đang rực rỡ ánh đèn dưới màn đêm. Trong thời đại thảm họa càn quét khắp nơi, nơi này vẫn thủ vững chút danh dự cuối cùng của văn minh nhân loại.

An Ngung ôm chiếc hộp nhỏ trong lòng, chầm chậm tới gần hắn, “Ngài rất băn khoăn về thi sĩ?”

Tần Tri Luật lập tức hoàn hồn, lắc đầu, “Không phải anh ta, một người khác.”

An Ngung kinh ngạc, ngay tức khắc, cậu sực hiểu ra, “Điển?”

Tần Tri Luật từng nói với cậu: Xuất phát từ sự sợ hãi đối với siêu dị thể đầu tiên, Tháp Đen vẫn luôn lùng tìm di vật Chiêm Tuyết để lại, khó thu thập nhất chính là những giáo án hoặc bản viết tay bà ấy để lại. Mà Điển vừa biến dị mấy tháng trước, nguyên nhân vừa khéo chính là vì tình cờ chạm vào một quyển số viết tay bí ẩn trong thư viện.

Tim An Ngung hẫng một nhịp, cậu há miệng muốn nói nhưng lại không thốt được thành lời.

Tần Tri Luật khẽ cười một tiếng, “Khỏi cần giấu. Tôi biết Điển cũng có năng lực tiên đoán, có lẽ còn cao siêu hơn cả Mắt?”

An Ngung kinh ngạc: “Điển chỉ tiết lộ cho một mình tôi.”

Tần Tri Luật “Ừ” một tiếng, “Chân tướng phải được nhìn thấu bằng đôi mắt và tư duy chứ không phải chờ đợi người khác tiết lộ.”

Tần Tri Luật không cho An Ngung cơ hội tiếp tục sửng sốt, tầm mắt rơi xuống chiếc hộp nhỏ trên tay cậu, hắn vươn tay ra, “Nếu tôi không chủ động, có phải cậu cũng không định đưa cho tôi không?”

An Ngung “Ơ” một tiếng, cúi đầu miết tay lên miếng da trên hộp bánh bích quy, “Hình như chuyện gì ngài cũng biết.”

“Không hẳn.” Tần Tri Luật nhướng mày, “Ví dụ như tôi không biết món mới lần này của tiệm bánh mì là gì. Nói thật, thứ bên trong hộp còn khiến tôi tò mò hơn cả nguồn gốc của thi sĩ và Điển.”

An Ngung ngơ ngác, “Tại sao?”

“Con người ai chẳng ghét những thứ nặng nề, thích những thứ nhẹ nhàng, vui vẻ.” Ý cười xuất hiện trong mắt Tần Tri Luật, “Đưa tôi nào.”

An Ngung không hiểu được hết ý nghĩa của câu nói đó ngay nhưng cũng đại khái cảm nhận được sự mong chờ của trưởng quan đối với hộp bánh này nên ngoan ngoãn đưa tới bằng cả hai tay, “Món mới lần này là một hộp bánh bích quy, nguyên liệu làm ra không bị phối trộn quá nhiều, chắc ngài sẽ thích.”

Vài phút sau.

An Ngung ngồi trên sô pha, chốc chốc lại ấn tay lên màn hình thiết bị thông tin.

Người bạch tuộc tí hon sắp bị chọc cho thủng lỗ chỗ, cuối cùng cùng chịu ngẩng đầu khỏi chồng tài liệu, nhíu mày liếc nhìn cậu.

– Có việc?

An Ngung: Chẳng phải ngài thích các món ăn vặt giòn xốp có bị ngọt sao?

Gương mặt người bạch tuộc vẫn thản nhiên như không.

– Dữ liệu hiện có vẫn chưa đề cập tới sở thích. Hệ thống đang thử tính toán.

– Xin chờ một lát… Tính toán hoàn tất.

– Tuy tôi trầm tính, kiệm lời nhưng cả ngôn ngữ và hành vi đều cho thấy khả năng từng chịu tổn thương khi còn nhỏ cao đến 98%, suy ra xác suất thích đồ ngọt của tôi là 94,6%. Đúng vậy, 94,6% cậu đã đoán đúng.

An Ngung sụp đổ: Vậy tại sao ngài cứ trưng ra vẻ mặt đó?

Người bạch tuộc tí hon im lặng một lát.

– Có lẽ cậu nên cho tôi quyền truy cập trước đã, đồng thời cũng giơ thiết bị thông tin lên, hướng về phía đối tượng tôi học tập?

“An Ngung.”

An Ngung cứng người, vội vàng ngẩng đầu, “Dạ?”

Biểu cảm của trưởng quan giờ phút này quá khó để có thể phân tích, khiến cậu cảm tưởng tất cả những tiến bộ về khả năng xã giao suốt thời gian vừa qua chỉ là ảo giác.

Tần Tri Luật ngập ngừng mấy lần, cuối cùng giơ một chiếc bánh bích quy hình đuôi cá lên, “Rất sáng tạo, nghe cũng không tồi, nhưng mà… cậu thật sự phải làm tỉ mỉ đến mức này à?”

An Ngung ngơ ngác, “Gì cơ ạ?”

Nhưng ngay sau đó, tầm mắt cậu lập tức dừng lại ở điểm đặc biệt duy nhất trong khâu tạo hình của chiếc bánh bích quy.

Ở gần phần gốc đuôi cá có một lỗ nhỏ trông không có gì thu hút, dễ dàng bị người ta tưởng là bọt khí khi nhồi bột bánh. Nhưng thực ra tay nghề của bác Maddie rất khẽ, tất cả bọt khí của bột đều nằm bên trong chiếc bánh bích quy, không bao giờ có chuyện mặt ngoài bị rỗ.

An Ngung hiểu rồi liền thở phào một hơi, “À, đây là chỗ lần trước ngài không cho tôi chạm vào.”

Nhoáng cái, biểu cảm của Tần Tri Luật trông càng khó tả hơn. Có một khoảnh khắc, An Ngung cảm tưởng như hắn muốn lao về phía mình, cậu nói với vẻ vô tội, “Lần trước ngài cho tôi sờ đuôi cá ấy, lúc tôi sắp chạm tới chỗ đó, tự nhiên ngài lại kháng cự. Ngài biết mà, tôi luôn cố gắng tránh làm những chuyện khiến ngài không vui, vậy nên sau khi về tôi đã nghiên cứu kết cấu cơ thể của người cá rất tỉ mỉ. Tiếc mỗi một điều không biết nên thiết kế nó thành dạng khoang hay là…”

“Đủ rồi.” Gương mặt Tần Tri Luật trầm tĩnh đến đáng sợ.

An Ngung bỗng cảm thấy hơi nguy hiểm. Cậu quanh co giải thích, “Thành thật xin lỗi… Tôi không biết chạm vào đó sẽ khiến ngài thấy khó chịu. Thật đáng tiếc, tôi không thể tự hóa thành người cá, không thì đã có thể tự cảm nhận rồi…”

“Không được.” Giọng Tần Tri Luật lạnh tanh, “Kể cả có biến được thành người cá thì cũng không được sờ.”

An Ngung ngơ ngác, “Tôi đang nói chính tôi mà.”

“Tôi đang nói cậu đấy.” Tần Tri Luật nhướng mày, “Cậu, tôi, khi chưa được cho phép, đều không được chạm vào, hiểu chưa?”

An Ngung không hiểu.

Trưởng quan trông rất nghiêm túc. Đã một thời gian rồi cậu không nhìn thấy biểu cảm đó trên gương mặt trưởng quan.

Thế nên cậu lập tức gật đầu, “Tôi hiểu rồi ạ.”

Tần Tri Luật vẫn nghiêm mặt nhìn cậu thêm một lúc nữa rồi mới ăn chiếc bánh bích quy kia.

An Ngung đã chuẩn bị sẵn tâm lý sẽ bị trưởng quan chất vấn, khiển trách về chiếc bánh quy tiếp theo nhưng chờ mãi mà không thấy. Tần Tri Luật ngồi trước bàn, thong thả tao nhã đưa từng chiếc bánh bích quy vào miệng hệt như bình thường, chẳng bao lâu sau đã gần hết cả hộp.

Đến khi mỗi loại chỉ còn một chiếc, hắn đóng nắp hộp lại, để lên giá sách.

Tấm thẻ mô tả sản phẩm viết tay kia được hắn đặt trong lòng bàn tay, nhẹ nhàng vu.ốt ve.

Hắn lẩm nhẩm đọc một dòng chữ: “Trông có vẻ không được may mắn cho lắm nhỉ? Đây là cậu đang hỏi thi sĩ hay đang bất bình thay tôi?”

Tim An Ngung như ngừng đập.

Người trước mặt thật sự đáng sợ. Hắn không gì không biết, kể cả những điều cậu chỉ vô tình nghĩ ngợi một chút thôi cũng bị hắn nhìn thấu ngay tức khắc.

Tần Tri Luật vu.ốt ve mãi những con chữ xiên xẹo kia, hồi lâu mới nói: “Cậu có bao giờ nghĩ rằng từ trước tới nay, mọi lời tiên đoán của thi sĩ đều trở thành sự thật. Những vệt sáng đỏ anh ta nhìn thấy, chắc hẳn Điển cũng thấy. Tuy tạm thời Điển chưa trở nên bi quan nhưng cũng chưa từng phủ nhận lời anh ta nói, đúng không?”

An Ngung gật đầu, “Đúng vậy. Tôi chưa bao giờ hoài nghi năng lực tiên đoán của thi sĩ.”

Tần Tri Luật bước tới gần rồi dừng lại ngay trước mặt cậu.

Căn phòng mờ tối khiến ánh đèn của thành phố chính bên ngoài cửa sổ càng rực rỡ hơn.

Tần Tri Luật quay lưng về phía ánh sáng rực rỡ ấy, “Vậy cậu chặn miệng anh ta để che đậy cho tôi mà không thấy có lỗi với loài người sao?”

Ánh mắt An Ngung rất yên ả, “Tại sao tôi phải đối tốt với loài người? Trưởng quan, tôi chưa bao giờ trao cho loài người bất kỳ lời hứa hẹn nào. Từ đầu tới cuối, tôi chỉ hứa hẹn với ngài mà thôi.”

Đôi mắt đen đang chăm chú nhìn xuống cậu có một thoáng dao động, Tần Tri Luật mấp máy môi. Thông qua khẩu hình, An Ngung cảm thấy hình như hắn muốn nói “Không thể như thế được” nhưng cuối cùng lại chẳng nói ra, chỉ giơ tay lên tháo chiếc găng ra, lòng bàn tay áp nhẹ lên đỉnh đầu An Ngung.

“Tóc dài ra rồi, răng nanh cũng bén hơn.”

Bay tay xoa trên đầu An Ngung, từ nhẹ nhàng rồi dần dần dùng sức, cho đến khi vò rối mái tóc trắng của cậu.

An Ngung rũ mắt nhìn xuống chân Tần Tri Luật, “Trưởng quan, tay ngài rất ấm. Sau này đừng đeo găng nữa.”

“Tại sao?” Tần Tri Luật hỏi.

An Ngung mím môi, “Hứa Song Song nói loại da này đắt lắm nhưng tôi thấy mỗi lần làm nhiệm vụ ngài đều làm hỏng mất vài đôi, rất lãng phí.”

Tần Tri Luật nhướng mày, “Chỉ vì lý do đó?”

“Vâng.” An Ngung li.ếm đôi môi hơi khô của mình, lại lí nhí nói tiếp: “Số tiền tiết kiệm được ngài có thể cho tôi, đổi lại mỗi ngày tôi sẽ tặng ngài một hộp bánh bích quy hoặc bánh mì mềm mà ngài thích.”

Căn phòng chìm vào im lặng một lát, bàn tay đang đặt trên đầu bỗng rời đi, nâng cằm cậu lên.

Đôi mắt đen kia sâu thăm thẳm, yết hầu Tần Tri Luật giật giật, hắn khẽ nói: “Sao cậu biết tôi thích bánh mì mềm?”

“Là lần trước chính ngài…”

Còn chưa nói xong, An Ngung đã khựng lại.

Bỗng nhiên, cậu cảm thấy bầu không khí xung quanh khá khác thường. Trưởng quan giữ cằm khiến cậu phải ngẩng đầu lên, cổ cậu đã bắt đầu mỏi, cảm tưởng như ngay giây sau trưởng quan sẽ cúi xuống.

Nhưng giờ phút này, trưởng quan đã thu hết khí thế áp đảo lại, dù bàn tay đang giữ cằm cậu không hề dịu dàng nhưng ánh mắt lại rất nhu hòa.

Giống như sóng ngầm bắt đầu cuộn trào trong lòng biển.

Trong ánh mắt hắn, An Ngung thoáng thất thần. Hồi lâu sau cậu mới hoàn hồn, tim đập từng nhịp chậm mà nặng nề, hệt như khi ở dưới biển sâu.

“Khi đó, những đàn sinh vật biến dị quy mô lớn đã không còn.” Cậu nghe thấy bản thân thấp giọng nói, nhất quyết không chịu bị khống chế, “Về sau, nhiệm vụ của ngài, tôi sẽ luôn đồng hành, bất kể có khu vực hỗn loạn thời không hay không.”

“Ừ.” Tần Tri Luật hít sâu một hơi. Hắn nhắm mắt lại, cuối cùng cũng buông An Ngung ra. Hắn nhẹ nhàng chạm lên vết sẹo sau tai cậu, “Xem ra con thú non đã nuôi ra hình ra dạng rồi.”

“Chỉ là tôi cảm thấy đi làm nhiệm vụ với ngài vui hơn một mình đi cùng An.” An Ngung thật thà đáp.

Lần này, Tần Tri Luật không hỏi tại sao, chỉ thuận miệng nói: “Hiện tại An có thể rời khỏi Ninh rồi?”

“Những lúc có trạng thái tốt có thể tạm thời tách ra một chút.” An Ngung nói. “Số lần anh ấy chủ động nói chuyện với tôi cũng nhiều hơn hồi trước. Tuy anh ấy không lịch thiệp cho lắm nhưng bướm Morpho trắng thật sự vẫn là loài vật khiến người ta cảm thấy an toàn.”

Tần Tri Luật cười cười, tiện tay ném thiết bị thông tin của mình tới, “Không thể không nói, phân tích trước đó của AI tôi nuôi rất chuẩn xác.”

An Ngung bật màn hình lên dù chẳng hiểu đầu đuôi thế nào, kinh ngạc phát hiện thỏ tai cụp đang chán chường nằm trên sô pha, vừa gặm bánh mì vừa nghịch hai con bướm giả bên trong chiếc chụp thủy tinh.

“Gần đây nó cũng rất thích bươm bướm, đúng là lạ.” Tần Tri Luật thuận miệng giải thích.

An Ngung kinh ngạc, “Ngài vẫn còn nuôi ạ?”

“Nuôi lớn rồi.” Nói xong, Tần Tri Luật cởi nốt bên găng kia xuống, xếp cả hai chiếc vào với nhau, vứt sang bên cạnh, “Tùy tình hình, sau này những lúc ở riêng có thể bớt đeo lại.”

An Ngung sửng sốt một lát mới ý thức được trưởng quan đã đồng ý. Chỉ một câu nhẹ nhàng bâng quơ, hắn đồng ý cởi lớp găng đã che đậy đôi tay mình suốt 10 năm trời.

Tuy chỉ giới hạn trong phạm vi “những lúc ở riêng”.

Tần Tri Luật bước về phía bàn làm việc rồi ngoảnh đầu lại, “Đừng quên, bánh mì mỗi ngày.”

“Vâng.” An Ngung gật đầu, “Tôi sẽ ghi nhớ.”

Tần Tri Luật không nói gì nữa, tiếp tục xử lý công việc sau khi ngồi lại bàn. Trong khoảng thời gian này, ngày nào cũng trôi qua như vậy. An Ngung rảnh rỗi lướt thiết bị thông tin trên sô pha, cậu không làm ồn, Tần Tri Luật cũng không đuổi cậu, đôi khi còn trò chuyện vài câu.

An Ngung đeo tai nghe xem Molly livestream. Dạo gần đây Molly rất đam mê việc tính thời gian mặt trời lặn, cô ta luôn cho rằng hệ thống dự báo khí tượng xác định thời gian mặt trời lặn chưa đủ chuẩn xác nên ngày nào cũng dự đoán chính xác hơn nó từng giây, thậm chí là từng phần trăm giây. Mắt thường của con người chung quy không thể nhận định được cô ta hay hệ thống chính xác hơn, thắng thua hoàn toàn dựa vào lời Molly nói. Nhưng bất kể cô ta nói thế nào, người xem luôn tình nguyện tin tưởng đồng thời điên cuồng tặng quà.

Vẻ đáng yêu ngây thơ, trong trắng này khiến người trên toàn thế giới càng thêm si mê cô ta.

An Ngung từng hỏi Nghiêm Hi, mọi món quà Molly nhận được đều quy về sở hữu của công ty phát triển cô ta. Giá trị khổng lồ đó đương nhiên cũng được trích tỷ lệ đóng thuế tương ứng.

Ở một phương diện nào đó, Molly đã phát huy hiệu quả phân phối lại tài sản. Những món quà giá trị cao đều đến từ người dân thành phố chính còn tiền thuế cuối cùng sẽ biến thành trợ cấp phân phát tới các thành phố chính, âu cũng là một chuyện tốt AI làm được.

“Không có vấn đề gì ở thuật toán cơ bản của Molly. Với sự hỗ trợ của các nghiên cứu viên Đại Não, công ty phát triển đã thêm vài điều khoản cải thiện ý thức phục vụ rồi một lần nữa cho cô ta vận hành trở lại. Ban đầu cô ta không vui cho lắm, dù sao cũng tự cảm nhận được bản thân đã bị chỉnh sửa nhưng khi biết tiền mình kiếm được sẽ giúp nhiều người có bánh mì và thịt đóng hộp để ăn hơn, cô ta cũng đã bỏ qua cảm giác khó chịu ấy.” Lúc đó, Nghiêm Hi mỉm cười, nói với An Ngung: “Molly là một AI lương thiện. Đó cũng là thiết lập đã được đặt sẵn trong thuật toán cơ bản.”

Tần Tri Luật vẫn đang ngồi bên bàn nhưng người bạch tuộc tí hon đã kết thúc một ngày mệt mỏi.

Mấy chục chiếc xúc tu đồng loạt duỗi ra, giãn đến mức độ căng nhất rồi lại co về, hoàn thành một động tác vươn vai.

– Sống trong thế giới thực là cảm giác như thế nào?

Nó bỗng nhiên hỏi An Ngung một câu như vậy.

An Ngung cầm thiết bị thông tin trên tay nhưng đã lim dim sắp ngủ, mất một lúc lâu cậu mới gõ chữ trả lời: Rất phiền phức. Không có máy chủ hỗ trợ tính toán, chỉ giao tiếp thôi đã đủ hút cạn sinh lực rồi chứ đừng nói tới chuyện còn phải tìm cách kiếm bánh mì và chỗ ở.

– Áp lực giao tiếp của cậu chủ yếu đến từ đối tượng tôi học tập à?

Cơn buồn ngủ của An Ngung lập tức bay biến: Trước kia thì đúng.

Nhưng giờ thì không.

Hiện tại, cậu rất thoải mái khi ở cạnh trưởng quan. Cậu thích cuộn người trên chiếc sô pha rộng rãi này nghe tiếng trưởng quan gõ máy tính, viết chữ, yên lặng lướt thiết bị thông tin hơn cả việc ngơ ngẩn trong phòng mình.

Chưa trả lời xong, An Ngung đã ngủ thiếp đi.

Thiết bị thông tin trượt khỏi tay cậu, rơi xuống tấm thảm, tạo thành một tiếng động trầm đục.

Tần Tri Luật dừng bút, ngẩng đầu nhìn cậu. Lát sau, hắn nhẹ nhàng tắt đèn bàn đi.

Căn phòng trở nên tĩnh lặng trong bóng tối. Hắn lẳng lặng đứng dậy, từ tốn ngồi xổm trước sô pha, nhặt thiết bị thông tin An Ngung đánh rơi lên đặt sang bên cạnh.

Gương mặt bình lặng, yên ả đang ngủ bị mái tóc trắng che khuất, đây là một con thú nhỏ lăn lộn từ trong vũng lầy vào được thành phố chính. Sức sống của con thú ấy rất kiên cường, bất kể trong hoàn cảnh nào cũng có thể nhanh chóng chìm vào giấc ngủ tại một góc an toàn.

Tần Tri Luật vô thức duỗi tay tới, vén tóc lên thay cậu.

Chạm vào những sợi tóc ấy khi không đeo găng tay sẽ có cảm giác hơi nhột khá lạ lẫm, hắn phải mất một lúc mới làm quen được.

Hồi lâu sau, hắn đứng dậy, nhìn xuống người đang ngủ từ trên cao.

Thật khó tin.

Cho dù đôi mắt vàng kia đang nhắm nghiền nhưng hắn vẫn thấy muốn hôn cậu như vậy, hệt như vài chục phút trước.

Không lâu trước đó, hắn cho rằng xúc động ấy đến từ sự mê hoặc của đôi mắt vàng kia. Dù sao ngay trong lần đầu gặp mặt, hắn đã từng bị mê hoặc.

Nhưng… Dường như không phải.

Hắn muốn hôn cậu, không phải hôn lên trán mà là lên môi.

Chính là đôi môi thường xuyên khô nứt đôi lúc sẽ mím lại vì căng thẳng kia.

Tần Tri Luật đứng yên lặng trước mặt An Ngung một lúc lâu rồi mới hít sâu một hơi, cầm chiếc áo khoác treo trên giá áo bên cạnh lên, rời khỏi phòng.

Thời gian trên thang máy cho thấy hiện tại vừa qua 0 giờ, nhà ăn của Tháp Nhọn đã bắt đầu phục vụ rượu. Hắn ấn nút xuống tầng trệt, ngưng mắt xuất thần nhìn không khí một lần hiếm hoi.

Chỉ chốc lát sau, thang máy dừng lại ở tầng 194, Điển choàng áo khoác bước vào, khá bất ngờ, “Ngài định ra ngoài sao?”

Tần Tri Luật gật đầu, “Cậu xuống tầng nào?”

Điển liếc đôi mắt ngái ngủ nhìn bảng số, “Nhà ăn, giống ngài. Tôi đói quá nên tỉnh giấc.”

Tần Tri Luật không nói nữa, thang máy yên lặng đi xuống. Điển mất vài giây để tỉnh hẳn rồi mới xách áo khoác lên, luồn tay vào tay áo tử tế.

Vài giây sau, động tác mặc áo của anh ta chợt khựng lại.

Cảm giác cứng còng lan từ đỉnh đầu xuống bả vai, cột sống. Anh ta đứng sững tại chỗ không nhúc nhích hệt như một tiêu bản thực vật khô.

Chỉ còn đôi mắt vẫn đang chuyển động đang lén lút nhìn Tần Tri Luật đứng bên cạnh với vẻ kinh ngạc.

Tần Tri Luật vẫn đang xuất thần, vô thức nhớ đến cảnh tượng trên ghế sô pha trong phòng, không chú ý tới ánh mắt của anh ta.

Hồi lâu sau, Điên nuốt nước bọt, cố gắng dời tầm mắt, chậm chạp mặc nốt tay áo bên kia.

Tiếng vải vóc cọ xát vào nhau khiến Tần Tri Luật hoàn hồn. Hắn thản nhiên liếc nhìn Điển, “Cậu mới biến dị chưa bao lâu, năng lực vẫn đang trong giai đoạn phát triển. Dù không có tác dụng gì thì cũng cố gắng tìm cơ hội nhận nhiều nhiệm vụ hơn đi.”

Điển đờ đẫn gật đầu, “Vâng.”

“Gần đây năng lực nhìn thấu có mạnh lên không?”

Điển dè dặt gật đầu.

Tần Tri Luật nhíu mày đánh giá, “Cậu làm sao thế? Mặt đỏ, cổ cũng đỏ.”

“Không sao ạ.” Điển lập tức đứng thẳng người hơn. Thang máy bắt đầu giảm tốc, anh ta dịch xa khỏi Tần Tri Luật vài bước như đứng không vững, ho khan, “Chắc là bị cảm, không có gì đáng lo đâu.”

Cửa thang máy vừa mở, anh ta vội vàng bước ra ngoài. Ngoảnh lại thấy Tần Tri Luật bước về phía quầy rượu, bấy giờ Điển mới đi về phía khu đồ ăn hác nằm ngược hướng.

***

Hôm sau, An Ngung tỉnh dậy rất sớm. 5 giờ 40 phút sáng, mặt trời vừa ló dạng trong tầm mắt của thành phố chính, phố xá vẫn đang từ từ thức giấc trong ánh nắng mai nhè nhẹ.

Cậu ngơ ngác dậy khỏi sô pha, cảm thấy tư thế ngủ đêm qua có lẽ không ổn lắm, cổ hơi đau, định bụng xuống tầng ăn sáng xong sẽ ngủ bù thêm chút nữa.

Thang máy xuống đến tầng 197, Đường Phong mặc đồ bó gọn gàng, khỏe khoắn bước vào.

Đường Phong vai rộng lưng dài đứng bên cạnh An Ngung, hắn hệt như một khẩu súng bắn tỉa ngay ngắn, đầy uy lực. An Ngung cũng đứng thẳng lên theo bản năng, “Chào trưởng quan Phong.”

Đường Phong trước nay sắc sảo, ít nói, bao lần An Ngung chào hỏi, hắn chỉ gật đầu đáp lễ một cách đơn giản. Nhưng hôm nay, hắn bỗng quay sang nở nụ cười nhiệt tình với An Ngung, “Xin chào, bữa sáng cậu định ăn gì?”

An Ngung ngẩn người, hồi lâu sau mới đáp: “Bánh mì… Với cả cốt lết và hoa quả, trưởng quan yêu cầu…”

“Thế thì tốt.” Đường Phong nhét tay trong túi quần, nhàn nhã tựa lưng vào thành thang máy, hai chân bắt tréo nhau, cười nói: “Nghe lời Luật, anh ta không hại cậu đâu.”

An Ngung dè dặt đáp: “Vâng…”

Thang máy dừng lại ở tầng 194, Đường Phong rảo bước ra khỏi thang máy, vẫy tay với An Ngung, “Lúc khác lại nói chuyện, tôi đi tìm Điển.”

“Vâng…” Đầu óc An Ngung hoàn toàn rối loạn, chỉ lễ phép trả lời theo bản năng, “Tạm biệt trưởng quan Phong.”

Cửa thang máy đóng lại, chỉ còn một mình cậu. Trong hình ảnh phản chiếu trên tấm kính, biểu cảm mờ mịt đã lâu không thấy xuất hiện trên gương mặt.

Cậu cúi đầu nhắn tin cho trưởng quan: Gần đây ngài Phong có gặp phải chuyện gì không?

Tần Tri Luật trả lời rất nhanh: Không thấy anh ta nói, sao vậy?

An Ngung do dự gõ chữ: Hình như nói nhiều hơn hồi trước.

Tần Tri Luật: Bị cấm túc chung với Chúc Đào lâu quá ấy mà. Không nói nữa, tôi đang họp ở Tháp Đen.

An Ngung lập tức trả lời: Vâng, ngài làm việc đi ạ.

Đường Phong vốn không tồn tại trong mạng lưới giao thiệp của An Ngung, sự nhiệt tình bất ngờ ấy khiến cậu khá lo lắng. Cậu bồn chồn bước vào nhà ăn, vội vàng lấy những món trưởng quan yêu cầu, lại nhặt bừa vài ổ bánh mì rồi chui tọt vào trong góc.

Vừa ngồi xuống, Điển bưng đồ ăn đi ngang qua. An Ngung vội nói: “Hình như trưởng quan Phong tìm anh có việc gì ở tầng của anh đó.”

Điên dừng bước, ngoảnh phắt lại nhìn cậu như nhìn thấy ma.

An Ngung lại hoang mang, “Sao vậy? Anh… có muốn ngồi ăn cùng tôi không?”

Cậu gấp gáp muốn ở cạnh đối tượng mình tương đối thân quen nhằm giảm bớt cảm giác lo lắng do Đường Phong mang đến khi nãy.

Điển không từ chối lời mời của An Ngung, anh ta đặt đĩa xuống đối diện cậu, vừa nhắn tin cho Đường Phong, vừa hỏi: “Đêm qua anh ngủ ở phòng Luật à?”

An Ngung đã bắt đầu gặm bánh mì, lùng bùng “Ừ” một tiếng, “Sao anh biết?”

“Tôi đoán vậy thôi, kiếm chủ đề nói chuyện ấy mà.” Điển cúi đầu nhìn thiết bị thông tin chứ không nhìn cậu, lát sau lại đứng dậy: “Đường Phong không trả lời tôi. Rất hiếm khi anh ấy chủ động tìm tôi, sợ là có chuyện gì, tôi lên đó xem sao.”

An Ngung gật đầu, “Anh đi nhé.”

Thời gian chờ Điển lâu hơn cậu tưởng, An Ngung yên lặng ăn hết đồ ăn mình lấy rồi, Điển vẫn chưa quay lại. Cậu chán chường trông đĩa đồ ăn của Điển, nghịch thiết bị thông tin một lát, tầm mắt bỗng dừng lại trên mặt bàn.

Điển đi vội quá, bỏ quên cả quyển sổ ở đây.

Cậu bạo gan đoán rằng rất có thể quyển sổ này là một món di vật của Chiêm Tuyết.

Mắt và Điển, năng lực tiên đoán của bọn họ đều kế thừa từ Chiêm Tuyết.

An Ngung nhìn quyển sổ một hồi rồi cầm nó lên, mở ra như bị ma xui quỷ khiến.

Từng trang sổ là từng dòng tâm trạng, đa phần không ghi tên, cũng không đoán được là của ai. Điển nói những con chữ sẽ tự động xuất hiện trong sổ nhưng nét chữ lại giống hệt chữ viết tay của anh ta, quyển sổ này đã là một phần bản thể của Điển.

An Ngung lật nhanh qua những trang trắng, khi lật đến trang cuối cùng, cậu chợt phát hiện một dòng chữ được ghi ở góc trang.

Sách chứa vạn vật. Hết thảy trên đời, nằm tại lòng tôi.

Những con chữ này được viết rất tháu, hoàn toàn khác với nét bút của Điển. An Ngung buồn bực nhìn một lát, lại lật ngược về phía trước, bỗng nhiên lật đến trang cuối cùng có chữ trước những trang trắng. Nơi đó chỉ có bốn chữ ngay ngắn: Muốn hôn cậu ấy.

“Hóng hớt thật.” An Ngung không kịp được mà cảm thản.

Người thích hóng hớt nhất cậu từng biết chính là Lăng Thu. Nhưng Lăng Thu không có siêu năng lực, hiển nhiên không được hóng hớt thỏa thuê như Điển.

Cậu lại lật tới trang cuối, lướt mắt nhìn dòng chữ khó hiểu kia một lần nữa rồi đặt quyển sổ trở lại.

Cậu thà xem tin tức của thành phố chính còn hơn xem chuyện yêu đương hường hòe giữa những Người Giữ Trật Tự vì những tin tức mới càng hỗn loạn lại càng giống “Báo lá cải khu 53” Lăng Thu từng biên soạn.

Tin mới của hôm nay vẫn bắt đầu với tình hình của những đội quân sinh vật biến dị, tiếp đó là đến kinh tế và khoa học kỹ thuật.

“Hôm nay, tiệm bánh mì Góc lên kệ món mới. Sản phẩm bánh bích quy đầu tiên rất được lòng khách hàng, từ khi mặt trời con chưa mọc, hàng người chờ mua đã xếp dài đến tận đầu phố…”

“Sau vài tháng vận hành thử nghiệm, tiện ích sử dụng mã nguồn giống với Molly đem lại kết quả tương đối khả quan. Công ty mẹ đánh giá cao những thành tựu của tiện ích AI trong việc phân tích và dự đoán hành vi, đồng thời trong tương lai sẽ tiếp tục phát triển thuật toán theo hướng này…”

“Bây giờ là 6 giờ tại thành phố chính, những tin tức dưới đây sẽ được gửi tới quý vị khán giả…”

An Ngung vừa nghe vừa ngáp. Cuối cùng Điển cũng đã quay trở lại, anh ta buồn bực nói: “Đường Phong bảo chỉ đi ngang qua tầng 194 thôi, không có chuyện gì cần tìm tôi cả.”

“Ơ?” An Ngung bất ngờ, “Ngài ấy nói với tôi khác cơ.”

“Nhưng anh ấy không lừa tôi.” Điển thấp giọng nói: “Ai lừa tôi, tôi đều cảm nhận được mà.”

“Ừ…” An Ngung chỉ đành gật đầu, “Vậy chắc tại tôi… bị ảo giác?”

Cậu ngơ ngẩn tiếp tục nhìn thiết bị thông tin, bản tin thời sự vẫn đang tiếp tục.

“Đêm qua, vụ đua xe sau khi say rượu trên đường số 3 đã khiến một người tử vong. Nạn nhân là một người đàn ông 26 tuổi. Khi chiếc xe mất lái kia lao đến gần, anh ta bỗng nhiên chạy ra khỏi cửa hàng, đẩy cô gái đang chuẩn bị lên xe ra xa. Được biết, cô gái là người yêu cũ của nạn nhân, chia tay do mâu thuẫn và đã rất lâu không liên lạc. Cô gái vẫn còn quá sốc trước sự việc nêu trên, hiện đang phối hợp lấy lời khai với cơ quan giao thông…”

Tin nhắn của Tần Tri Luật bỗng xuất hiện trên góc màn hình.

– Có việc, tới Tháp Đen một chuyến.


Lời tác giả:

Những trang sổ rời rạc: 34 – Chất dinh dưỡng của sự nhìn nhận

Một số người chỉ cảm nhận được sự bễ nghễ của thần linh nên cho rằng thần lạnh lùng, khó đoán, không thể với tới và cũng không thể miêu tả.

Nhưng nếu ai đó có thể nhìn thấy thần linh một cách chân thật nhất, họ sẽ cảm thấy thần thật yên ắng, trong trẻo, là một vẻ đẹp trường tồn trong lặng lẽ.

Đến tận khi thảm họa kết thúc, tôi vẫn còn đang suy nghĩ.

Có lẽ chính nhìn nhận thứ hai kia đã giúp tính thần có thể phát triển song song với tính người.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.