An Ngung trằn trọc tới tận rạng sáng mới đi vào được giấc ngủ, đến khi tỉnh dậy đã là hoàng hôn, bóng đêm vừa chớm kéo tới, thành phố chính bắt đầu được mạ một lớp ánh đèn.
“Oáp…” Cậu giấu mặt sau đôi tai, “Xin lỗi trưởng quan, đêm qua tôi thật sự mất ngủ.”
Tần Tri Luật ngồi cách đó không xa ngưng mắt nhìn cậu, hồi lâu sau mới lên tiếng: “Không sao, cũng vừa đến lúc để tới tiệm bánh mì gặp Lăng Thu.”
An Ngung lập tức nhảy xuống khỏi giường, “Molly đang làm gì, 21 không bị lộ chứ?”
Tần Tri Luật vẫn ngồi yên tại chỗ, “Molly đã trải qua một ngày tất bật của sinh viên đại học. Nửa tiếng trước, cô ta vừa kết thúc hoạt động chạy buổi tối, giờ đang ăn với bạn ở tiệm thịt nướng bên cạnh tiệm bánh mì. Ban ngày, 21 và 716 ở trong tiệm, đến chiều đã về Tháp Nhọn như thói quen bình thường của cậu, không chạm mặt cô ta.”
An Ngung thở phào một hơi, dụi mặt, “Vậy giờ chúng ta xuất phát… Ngài làm sao thế ạ?”
Nét mặt Tần Tri Luật rất nghiêm nghị, rõ rệt hơn mọi tình huống nguy ngập trong tất cả những nhiệm vụ trước đó.
Bị hắn nhìn lâu, An Ngung thấy hơi sợ, cảnh giác hỏi: “Xảy ra chuyện gì rồi ạ?”
Tần Tri Luật vẫn không lên tiếng, chỉ nhìn cậu. Biểu cảm ấy An Ngung chỉ từng thấy một lần: Tại cánh đồng tuyết, họng súng thọc thẳng vào miệng cậu, người cầm súng cũng ngưng mắt nhìn cậu như thế, suy tư sự sống cái chết của cậu.
Nội tâm An Ngung bắt đầu sụp đổ, cậu vội
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/gio-tuyet-doi-nguoi-ve-tieu-tieu/2762934/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.