Sóng gió ở biển Lược Vẫn kết thúc một cách vô cùng lặng lẽ.
Lò phản ứng đáng sợ không biến mất mà vẫn nằm lại đó, nước biển, sinh vật, thành phố và những con người bị cuốn vào đó trông hệt như một pho tượng khổng lồ trên biển, sóng biển cứ xô vào, lách qua nó rồi lại chảy tiếp.
Thâm Ngưỡng nằm trên bờ biển, nhìn thứ khổng lồ kia, giật mình nói: “Hỗn loạn… dừng lại rồi sao?”
An Ngung cẩn thận quan sát những vết thương đang nhanh chóng lành lại trên người cô, thở phào nhẹ nhõm một hơi.
“Chỉ tạm thời thôi, vị trí thời không của nó chỉ bị cô lập, ấn nút tạm dừng.”
Trạng thái phẳng lặng trên mặt biển chưa duy trì được bao lâu, bầu trời bỗng nhiên tối sầm lại, mây kéo đến từng đám lớn, trùm lên từ phía chân trời như tấm phông nền chụp ảnh. Lò phản ứng lập tức vỡ tan trong không gian mờ tối, biến thành những vệt sáng đó kỳ lạ như mây sóng, xoáy nước quay tròn rồi chìm xuống biển sâu.
Nước biển bình tĩnh, lặng lẽ hấp thu.
“Là Điển.”
An Ngung vô thức siết chặt nắm tay.
Hồi lâu sau, Triều Vũ rời khỏi làn nước biển. Vừa lên bờ, cô đã kiệt sức ngã khuỵu xuống bờ cát, gương mặt trắng bệch, há miệng thở d.ốc.
“Điển…” Tiếng nức nở hòa lẫn trong giọng nói run rẩy của cô, quyển sổ tay ôm chặt trong lòng.
An Ngung bước tới, phủi sạch những lá tảo đỏ quấn quanh quyển sổ.
Nó đã không còn là quyển sổ tay cũ kỹ trước kia nữa, nó trở nên chắc chắn, nhẵn nhụi, còn sáng bóng lên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/gio-tuyet-doi-nguoi-ve-tieu-tieu/2762959/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.