Thành phố chính bị mây đen bao phủ, đất trời u ám, thành lũy vững chắc nhất của loài người nhỏ nhoi, yếu đuối như hạt cát, sẽ bị nuốt trọn bất cứ lúc nào.
Ống kính zoom sát vào mới thấy rõ đó không phải mây đen mà là lũ chim đông nghìn nghịt.
Bão tuyết nhấn chìm cả thành phố, hung hãn dội vào lũ sinh vật biến dị đang tràn vào thành phố chính. May mà mái vòm vẫn đang hoạt động, dường như lũ sinh vật biến dị đã mờ hồ nhận ra quanh đây có thứ gì đó nhưng vẫn đang giương nanh múa vuốt, rít gào tìm kiếm. Chúng dồn tầm mắt về phía Tháp Nhọn bên ngoài mái vòm nhưng còn dè chừng trước dao động năng lượng của những người biến dị mạnh mẽ ở đó mà do dự không dám xông tới.
Nhưng loài người ở thành phố chính đã thành thú trong lồng.
An Ngung tắt video đi, day mạnh huyệt thái dương.
Thực ra không cần Tháp Nhọn gửi đoạn video này tới, bão tuyết dữ dội và cảm giác mệt mỏi cùng cực đã nói cho cậu biết thế giới đang điên cuồng đổ sập về phía hỗn loạn vô tận. Điển nói đúng, là “thể trật tự”, cậu luôn luôn đối chọi, chỉ là trước đây cậu không ý thức được mà thôi.
Nghe xong báo cáo của An Ngung về khu 14, Tổng Lĩnh bình tĩnh lên tiếng.
“Khu 14 có thể bỏ. Dù nguyền rủa tinh thần do quạ đen gây ra đang lan rộng nhưng trước mắt chỉ có thể tạm gác lại. Góc, cậu phải nhanh chóng quay về đây.”
An Ngung há hốc miệng, cố gắng làm cho giọng mình nghe bình
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/gio-tuyet-doi-nguoi-ve-tieu-tieu/2762960/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.