Cực quang một lần nữa trải kín bầu trời.
Vầng sáng trút xuống từ phía trên cánh đồng tuyết, đôi cánh đen tuyền xé gió, xuyên qua tầng không của vùng địa cực, cực quang lấp lánh thu vào đôi mắt đen.
Đấu khép cánh, đứng trên sườn núi, cao ngạo như một con hạc.
Trước nay anh luôn cho rằng vùng địa cực rất rộng lớn nhưng bay nhiều rồi lại cảm thấy nó nhỏ hẹp.
Nơi này quá nhỏ, anh đã tìm vô số lần nhưng vẫn không tìm được thi thể của trưởng quan.
Nhưng nơi này cũng rất đẹp.
Cực quang xanh tím đan xen khiến vùng đất băng giá này đẹp hơn rất nhiều, khiến người ta không kìm được mà quên đi cái lạnh đáng sợ ở đây, quên đi núi thây biển máu từng xoay vần trên bầu trời cách đây không lâu.
Nếu trưởng quan có thể ngắm nhìn nơi này một lần thì thật tốt.
Có lẽ ngài ấy sẽ không ghét giá lạnh đến vậy nữa.
Đến khi Misi tìm thấy Đấu, Đấu đã sắp hóa thành một bức tượng băng.
“Nhìn cậu kìa, đợi đến khi Tháp Nhọn hoàn toàn giải tán, cậu đến công viên băng làm người biểu diễn luôn, đằng nào cũng có sẵn cánh rồi, chắc chắn người của Tháp Đen cũ sẽ đàm phán được cho cậu một mức lương cao đấy.”
Misi trước nay không giỏi trêu đùa, nói xong điều mình muốn nói liền tặc lưỡi, thở dài: “Người cũng đã chết rồi, tìm được hay không còn quan trọng đến thế sao?”
Nói xong, ông ta ngồi xuống bên cạnh Đấu, cùng nhìn về phía dòng sông băng phía xa. Khu dân cư ở nơi xa ấy trông như một món
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/gio-tuyet-doi-nguoi-ve-tieu-tieu/2762966/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.