Biên tập: Đi Đâu Đấy
Chương 4: Hai người, bốn mắt chạm nhau
“Lâm Diệu Viễn!”
Vừa nhận ra sai lầm của mình, Đào Như Chi lập tức gọi với theo Lâm Diệu Viễn, người đang chuẩn bị quay về phòng.
Nếu giờ này cậu vào phòng, mở trình duyệt lên, thì chắc chắn sẽ nhìn thấy lịch sử tìm kiếm mà cô đã để lại. Đến lúc đó, cậu ta sẽ biết là do cô. Và kế hoạch của cô coi như tan thành mây khói.
Sau đó, cậu sẽ càng đề phòng hơn, còn cô sẽ chẳng còn cơ hội nào để ra tay nữa.
Thế nên, không kịp nghĩ nhiều, cô chỉ biết gọi cậu lại trước đã.
Lâm Diệu Viễn quay đầu, ánh mắt mang theo câu hỏi lặng lẽ: “Có chuyện gì sao?”
Đào Như Chi cảm giác da đầu mình tê rần, chính cô cũng không biết mình định nói gì, nhất thời không nghĩ ra lý do nào hợp lý, liền lặng thinh đứng đó.
Nhưng cậu lại hiểu nhầm sự im lặng ấy, tưởng rằng cô không biết bắt đầu từ đâu.
Lâm Diệu Viễn bước về phía bàn ăn, kéo ghế đối diện cô, ánh mắt thoáng liếc qua chỗ vốn đặt chiếc camera.
Nơi đó đã trống trơn, nên cậu chắc chắn biết cô đã nhìn thấy.
“Muốn hỏi chuyện đó sao?”
Ồ, thì ra có thể như thế, Đào Như Chi bừng tỉnh, mặt không đổi sắc, chỉ trầm ngâm gật đầu.
“Nhưng… chỗ này không tiện nói.” Cô đưa mắt nhìn về phía phòng của Đào Khang Sanh, ý tứ rõ ràng, “Chúng ta xuống dưới lầu nói nhé.”
Lâm Diệu Viễn khẽ đáp: “Ừ.”
Trong lòng Đào Như Chi vui như mở hội, vội nói thêm: “Em xuống trước đi, vài phút nữa chị sẽ xuống. Kẻo bố nghi ngờ.”
Anh gật đầu đồng ý, đứng lên, nhưng lại quay người bước về phía phòng.
Cổ họng Đào Như Chi nghẹn lại: “Ơ—không phải tôi bảo cậu xuống trước sao?”
Cậu nhìn cô, ánh mắt có chút khó hiểu: “Tôi đi lấy áo khoác.”
Đào Như Chi hắng giọng: “À… đúng, mặc áo kẻo lạnh.”
Cô dõi theo bóng lưng đi vcậu ào phòng. Cánh cửa chỉ khép hờ, mọi động tĩnh bên trong đều nghe rất rõ: quả thật anh chỉ mở tủ lấy một chiếc áo khoác xanh khoác lên, rồi mới đóng cửa rời đi.
Đào Như Chi lật một trang sách từ điển, bề ngoài điềm nhiên, nhưng đôi chân dưới gầm bàn đã run lên từ lâu, giờ mới dám thở phào. Quả nhiên, cậu sẽ không khóa cửa trong khoảnh khắc ấy.
Cô nóng lòng đợi cậu đi khuất, rồi vội vàng lao vào phòng Lâm Diệu Viễn, xóa sạch mọi dấu vết, đưa máy tính về chế độ ngủ, mọi thứ đâu vào đấy, gọn gàng như chưa từng có gì xảy ra.
Đào Như Chi đưa tay lau giọt mồ hôi lạnh trên trán.
Thần kinh căng chặt rốt cuộc cũng được thả lỏng, cô lười nhác rời khỏi phòng, thong thả bước xuống lầu—việc còn lại chỉ là đối phó qua loa mà thôi.
Đêm khuya trong khu chung cư tĩnh lặng, Đào Như Chi bước ra khỏi toà nhà, bắt gặp Lâm Diệu Viễn đang dựa lưng vào cột đèn đường, tùy ý nghịch điện thoại.
Nghe tiếng bước chân, cậu nghiêng đầu nhìn cô một cái, rồi lại cúi xuống, giọng lười nhác: “Cô muốn nói gì với tôi?”
Giọng điệu cậu giờ đây đã có chút khác xưa.
Lớp mặt nạ che đậy dường như đã được gỡ bỏ. Đào Như Chi cũng không vòng vo: “Tôi thấy cậu đập vỡ chậu hoa.”*
*Đến kúc hai đứa không cần phải giả vờ sẽ để Chi Chi xưng tôi-cậu, còn nam chính ngay từ đầu đã không chịu gọi chị.
Cậu khẽ khịt mũi: “Vậy cô muốn tôi xin lỗi, hay định xin lỗi tôi?”
Đào Như Chi bật cười: “Tôi xin lỗi cậu? Vì? Chỉ là vô tình đặt món quà dưới đất thôi mà.”
“Thế tôi cũng chẳng cần xin lỗi. Chỉ là vô tình làm vỡ chậu hoa.”
Đào Như Chi hít sâu, cảm thấy một luồng lửa nóng dâng lên trong lồ ng ngực.
“Được thôi, khỏi cần diễn nữa. Tôi biết cậu cố ý, cậu cũng biết tôi cố ý. Nhưng mức độ của hai chuyện này không giống nhau.”
Cậu vẫn chẳng buồn nhìn cô: “Đi trước năm mươi bước hay sau một trăm bước, thì khác gì nhau đâu.”
“Thật sao?” Đào Như Chi cười nhạt. “Nếu tôi không đặt quà xuống đất trước, liệu cậu có đập vỡ chậu hoa không?”
Lâm Diệu Viễn lại dùng giọng điệu quen thuộc, vừa đủ để không khiến ai khó chịu: “Đương nhiên là không.”
Chỉ đôi ba câu, Đào Như Chi đã cảm thấy chính mình từng đánh giá sai về cậu đến mức nực cười.
Cô điều chỉnh cảm xúc, bình tĩnh nói: “Chuyện mẹ cậu và bố tôi có cưới nhau hay không, tôi không quan tâm. Đó là chuyện của họ. Mà sau kỳ thi đại học, tôi sẽ đi học xa, sau này cũng chẳng còn gặp nhau nữa.” Cô mỉm cười, giọng điệu nhẹ nhàng mà dứt khoát, “Cho nên, chúng ta chỉ cần cùng nhau vượt qua mấy tháng này thôi.”
Đó cũng là lý do cô tự thuyết phục mình đồng ý khi họ dọn đến.
Vì Đào Khang Sanh, cô chấp nhận để cuộc sống mười tám năm của mình bị đảo lộn, chấp nhận vài tháng mất tự do này.
Nhưng giờ nhìn thấy dáng vẻ ngạo mạn của Lâm Diệu Viễn, cô không định nhẫn nhịn nữa.
Vậy mà trên gương mặt Đào Như Chi lại hiện lên vẻ chân thành dịu dàng: “Chuyện này… coi như huề nhau nhé, được không?”
Lâm Diệu Viễn không đáp ngay, ánh mắt cuối cùng cũng rời khỏi điện thoại, dừng lại trên gương mặt cô, như đang ngẫm nghĩ.
Đào Như Chi khoanh tay, nhìn thẳng vào cậu, ánh mắt trong trẻo kiên định đến mức chính cô cũng tin là thật.
Cậu cất điện thoại, tay đút túi quần, ngáp dài: “Được thôi. Chỉ là trò chơi này kết thúc hơi nhạt.” Cậu lướt qua vai cô, giọng nói nhẹ nhàng rơi xuống, “Nếu không muốn khai chiến, thì ngay từ đầu đừng thổi còi.”
Đào Như Chi quay lưng về phía anh, nhếch môi cười.
Rồi cô lại ngoảnh đầu gọi: “À này, tôi thú thật một chuyện. Chậu hoa ấy… đúng là bố tôi mua tặng đấy, nhưng hoàn toàn không liên quan gì đến tôi.”
“Tôi biết.”
“Nhưng cậu đã từng tặng tôi một món quà. Tuy tôi đây chẳng hứng thú lắm, nhưng có qua có lại, tôi sẽ tặng cậu một món quà khác.” Cô hỏi, giọng pha chút tinh nghịch, “Để khỏi lãng phí, cậu nói trước đi—cậu thích gì nào?”
Lâm Diệu Viễn bật cười: “Biết đâu, cũng giống cô thôi. Món quà đó… vốn dĩ là mẹ tôi mượn danh nghĩa để tặng cô thì sao?”
“…”
Nhìn vẻ ngẩn người lặng thinh của Đào Như Chi, cậu cười càng dịu dàng hơn: “Đùa thôi. Là tôi tặng thật đấy.”
“……..”
Cậu phất tay bước lên lầu, giọng nói dần xa:
“Dù sao cũng khỏi cần tặng làm gì, tôi lười vứt rác lắm.”
Mi mắt của Đào Như Chi giật mạnh, đầy bực tức.
Cô ngước nhìn ánh đèn cầu thang từng bóng dần sáng lên theo bóng hình cậu thiếu niên, khẽ lẩm bẩm:
“Không tặng sao được…”
Bởi vì… món quà đó, tôi đã chuẩn bị sẵn cho cậu rồi.
—
Thứ Bảy, Đào Như Chi mang theo chiếc máy phim đến trường, vì hôm nay có hoạt động câu lạc bộ.
Hồi lớp Mười, cô từng tham gia rất nhiều câu lạc bộ, chẳng phải vì sở thích đặc biệt nào, mà chỉ đơn giản là không muốn người khác nghĩ cô cần phải cực khổ học hành mới giữ được thành tích tốt—dù sự thật, cô vẫn phải lặng lẽ cật lực nhồi nhét từng trang sách.
Nhưng lên lớp Mười Hai, áp lực ôn thi tăng vọt, cô không còn ép mình nữa, gần như rút hết khỏi các câu lạc bộ, chỉ duy nhất một nơi cô vẫn ở lại: câu lạc bộ nhiếp ảnh.
Hoạt động câu lạc bộ cũng không thường xuyên, thưa thớt lắm mới có một lần, nên ở hay không ở cũng chẳng khác biệt. Nhưng thật ra, lý do cô không rút lui, còn có một nguyên nhân khác: bởi vì, ở đó… có một người, cô muốn gặp.
Tòa nhà thí nghiệm là nơi câu lạc bộ sinh hoạt, tầng hầm có một phòng thí nghiệm cũ không còn sử dụng, sau này được cải tạo thành phòng rửa ảnh. Mỗi lần câu lạc bộ hoạt động, các thành viên thường bắt cặp đi chụp ảnh, sau đó tụ họp lại để rửa phim, quét ảnh, chia sẻ và nhận xét. Nhưng so với chia sẻ kinh nghiệm nhiếp ảnh, họ thường thích tám chuyện hơn.
Ví dụ, hầu hết những câu chuyện về Lâm Diệu Viễn, Đào Như Chi đều nghe từ đây. Trong câu lạc bộ có một cô gái cùng lớp với cậu, mỗi lần đều ríu rít kể chuyện về cậu.
Đào Như Chi có thể hiểu được cảm giác ấy. Mỗi khi người ta mải mê nói về Lâm Diệu Viễn, cô lại lơ đãng, ánh mắt bất giác dõi theo Lương Minh Kiệt. Cô chẳng thể nào thản nhiên bàn tán về cậu trước mặt người khác, ngược lại, suốt từng ấy buổi sinh hoạt, cô hầu như chưa bao giờ trò chuyện riêng với cậu ấy.
Giao tiếp duy nhất giữa họ, là mỗi lần cô bước vào phòng câu lạc bộ, Lương Minh Kiệt sẽ chào tất cả mọi người, nhưng chỉ hỏi riêng cô một câu:
“Chào buổi chiều! À, hôm nay cậu đã ăn trưa đầy đủ chưa?”
Có lẽ là vì một lần trước đó, cô từng vắng mặt hoạt động câu lạc bộ, lý do là… đau dạ dày.
“Ăn rồi.”
Đào Như Chi nhàn nhạt trả lời, rồi vội vàng bước lướt qua cậu ấy. Đi được một đoạn, cô ngoảnh lại nhìn, cậu ấy đã mỉm cười chào người tiếp theo.
Khó mà nói rõ cảm giác của cô với Lương Minh Kiệt là gì—có lẽ là thích, hay chỉ đơn giản là quan tâm.
Nhưng thứ tình cảm ấy không phải tự nhiên nảy sinh, mà là… vì những người xung quanh ai nấy đều bắt đầu bàn về chuyện yêu đương. Cô vốn thấy mấy câu chuyện ấy thật nhạt nhẽo, nhưng rồi lại có một thoáng bối rối mơ hồ, như thể chính mình đang lãng phí một phần thanh xuân mà lẽ ra ai cũng phải trải qua.
Giống như cầm trên tay một tấm vé bước vào phòng game chỉ mở tối nay, mọi người xung quanh đều đã tìm được chiếc máy chơi của riêng họ, âm thanh bắt đầu rộn ràng khắp nơi, còn cô, chỉ đứng đó, nghe tiếng ồn thôi thúc mình cũng phải chọn một máy cho mình.
Và… ngay lúc ấy, cô đã để ý đến Lương Minh Kiệt.
Một lần sinh hoạt, cậu ấy đứng lặng nhìn tấm phim cô vừa rửa xong—một bức ảnh đen trắng, bầu trời trống không, chỉ có một cánh chim. Khoảnh khắc ấy, con chim ấy đang lao xuống.
Lương Minh Kiệt bất chợt hỏi cô:
“Bức ảnh này, có thể tặng tôi không?”
Đào Như Chi hơi ngạc nhiên:
“Cậu thích à?”
“Ừ.”
“Tại sao?”
“Bức ảnh này… tràn đầy sức sống.” Cậu ấy lật ngược tấm ảnh, chỉ cho cô xem. “Nhìn xem, nó đang bay lên đấy.”
Khoảnh khắc ấy, Đào Như Chi nghĩ… có lẽ, mình có thể thích cậu ấy.
Cô đưa bức ảnh cho cậu ấy, thoáng cười:
“Vậy… cậu cũng tặng tôi một tấm của cậu nhé?”
Gương mặt cậu ấy chợt bối rối, lắp bắp:
“Tôi… lần này chụp dở quá… lần sau, lần sau tôi sẽ gửi cậu tấm đẹp hơn nhé.”
Nhưng… mãi chẳng có “lần sau” nào cả.
Vậy nên, Đào Như Chi nghĩ… có lẽ, cậu ấy chẳng có cảm giác gì với mình, nếu không, sao có thể quên một lời hứa như thế?
Dù vậy, cô cũng chẳng cảm thấy quá buồn.
Lúc này, cô gái vừa chào Lương Minh Kiệt cũng bước đến bên Đào Như Chi, vỗ vai cô một cái. Đào Như Chi giật mình thoát khỏi dòng suy nghĩ, mỉm cười chào lại:
“Em tới rồi à.”
“Có nhớ em không đấy!”
Đó chính là Bành Oánh—cô bạn cùng lớp của Lâm Diệu Viễn.
Cô nàng bắt đầu thao thao bất tuyệt:
“Chị Như Chi, chị biết không? Tuần này em liều mình đi mượn vở của Lâm Diệu Viễn! Không những cho mượn, cậu ấy còn khoanh sẵn mấy chỗ quan trọng nữa chứ! Trời ơi,thật sự dịu dàng lắm luôn ấy!”
Nói xong, Bành Oánh mới phát hiện hôm nay Đào Như Chi—vốn luôn lắng nghe một cách lãnh đạm—lại có phản ứng khác lạ.
Đào Như Chi… thế mà… lại đảo mắt một vòng.
“Ơ… chị nghe chán rồi hả?”
Đào Như Chi thuận thế lại đảo mắt lần nữa, rồi bịa cớ:
“Không… mắt bị dính gì ấy.”
“…Thật sao?”
“À, tiện hỏi cậu một chuyện.” Đào Như Chi vờ như thuận miệng hỏi:
“Lớp em dạo này hình như có buổi họp lớp động viên tinh thần cho khối 12 à?”
“Đúng rồi! Còn là do Lâm Diệu Viễn làm MC đó!”
“Bao giờ thế?”
“Chiều thứ Tư tuần sau, tiết cuối.”
Đào Như Chi lập tức lướt nhanh thời khóa biểu trong đầu—tiết cuối hôm đó là tiết Thể dục, được tự do hoạt động.
Bành Oánh lập tức thấy lạ, nghi hoặc hỏi:
“Chị hỏi làm gì thế?”
Đào Như Chi thoải mái vươn vai, tâm trạng rõ tốt:
“À thì… chị vừa tặng người ta một món quà, muốn tận mắt nhìn người ấy mở ra xem thế nào.”
“Chị tặng ai thế? Người trong lớp em à?” Bành Oánh mù mờ, nhưng câu nói úp úp mở mở của Đào Như Chi lại chợt khiến cô bé nhớ ra:
“Đúng rồi! Này! Chị không quên chủ nhật tuần sau là sinh nhật em đấy chứ! Nhất định phải đến nha, em cũng muốn quà!”
Đào Như Chi vỗ nhẹ lên đầu cô bé:
“Được rồi được rồi, nhất định mua cho cưng.”
—
Thấm thoắt đã đến chiều thứ Tư tuần sau.
Tiết học cuối cùng trong ngày luôn là khoảng thời gian dễ khiến người ta buồn ngủ. Ngoài cửa sổ, tán cây đã khô trụi suốt mùa đông bắt đầu mọc lên vài chiếc lá non, bóng lá lưa thưa in lên mặt bàn, lắc lư lặng lẽ, như thể cũng đang ngái ngủ giữa lời giảng nhạt nhẽo của giáo viên chủ nhiệm.
Thi thoảng, bóng nhánh cây ấy còn đổ lên một bên gò má của Lâm Diệu Viễn.
Cậu chống tay lên má, mặc cho bóng cây rơi rớt trên mặt, ánh mắt lơ đãng dõi theo một cánh chim lạ lướt qua bầu trời, nhìn theo mãi cho đến khi nó biến mất phía chân mây.
“Lớp trưởng, em lên đây cổ vũ tinh thần các bạn đi.”
Giáo viên chủ nhiệm cuối cùng cũng ngừng lại, uống một ngụm nước, rồi chỉ tay gọi Lâm Diệu Viễn lên tiếp lời.
Cậu dường như chưa từng lạc thần, vừa nghe gọi liền dứt khoát thu lại vẻ thờ ơ, đứng thẳng lên, cầm USB bước lên bục giảng.
Không khí lớp học cũng chẳng biến chuyển bao nhiêu, ngoài mấy bạn nữ cố gắng phấn chấn lên vỗ tay mấy cái, mà nhiệt tình nhất vẫn là… Bành Oánh.
Lâm Diệu Viễn nở một nụ cười thoáng qua với cả lớp, mở file bài thuyết trình rồi bắt đầu đọc theo nội dung trên màn hình.
Chỉ vài phút sau, những bạn nữ vừa còn phấn khích lại cúi đầu ngáp ngắn ngáp dài, cả lớp rơi vào trạng thái uể oải, dường như chẳng thứ gì có thể khuấy động—ngoại trừ…
“Ơ má ơi!!”
Một nam sinh ngồi cạnh bục giảng bỗng hét toáng lên.
Trên màn hình máy chiếu, một đường link vừa bật lên, hiện rõ một trang web: hai bầu ng ực trắng phau phập phồng trên màn hình, bên dưới là chiếc bụng của một người đàn ông cũng đang phập phồng theo, bên cạnh nhấp nháy dòng chữ màu hồng:
“Trò chuyện nud3 cùng thành phố, chia sẻ đam mê nóng bỏng!!”
Ngay khi hình ảnh nhảy ra, Lâm Diệu Viễn đã nhanh chóng thao tác tắt đi, phản ứng cực nhanh, chưa tới ba giây. Tuy nhiên… có người vẫn kịp thấy.
Như một viên đạn bất ngờ bắn thẳng vào, cả lớp lập tức xôn xao, xì xào bàn tán.
“Tao thấy rồi nha!”
“Gì cơ?! Tao không thấy!”
“Cái gì vậy?! Cái nào?!”
“Web đen!!!”
Giáo viên chủ nhiệm mặt mày sa sầm nhìn Lâm Diệu Viễn:
“Lớp trưởng, chuyện này là sao?!”
Lâm Diệu Viễn im lặng chốc lát, rồi bình thản đáp:
“Chắc là… dính virus rồi ạ.”
Cậu tắt bài thuyết trình, ngẩng đầu lên, có người vừa đi ngang ngoài cửa sổ.
Ánh mắt hai người chạm nhau.
Thời gian như chậm lại, chậm đến mức cậu có thể thấy rõ từng biểu cảm thoáng hiện trên khuôn mặt Đào Như Chi.
Bóng lá vừa rơi trên gương mặt cậu giờ đã phủ lên một bên mặt cô, khẽ cắt ngang qua gương mặt, để lộ một nụ cười… vừa dịu dàng vừa bí ẩn.
Lâm Diệu Viễn hơi nheo mắt lại, rồi cũng khẽ cười theo.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.