Biên tập: Đi Đâu Đấy
Chương 3: Cũng là cố ý cả thôi
Cô gần như lập tức chắc chắn — cậu ta làm vậy là cố ý.
Thời điểm được lựa chọn cũng khéo đến mức khiến người ta nghiến răng: cố ý đợi đúng ngày hoa sắp nở để giẫm nát.
Chính là thời khắc dễ khiến người ta chạm phải nỗi khó chịu nhất: tưới lên hy vọng, rồi lại chính tay bóp ch ết nó.
Đào Như Chi nhấc điện thoại khỏi trán, xoa xoa vết đỏ vừa bị đập trúng, cánh tay nổi đầy da gà.
Không phải vì giận dữ, mà là… thấy buồn cười.
Nghĩ lại cái hôm Lâm Diệu Viễn vừa nhận chậu hoa, cậu ta vội vàng đi mua bình tưới nước, nét mặt chân thành nói mong ngày nó nở rộ, thì ra tất cả đều mang một tầng ý nghĩa khác: sự chân thành được gói ghém trong ác ý, như hình nộm bày trong tủ kính, mỉm cười vô hồn cho người ta ngắm nghía.
Chỉ đến giây phút này, hình nộm kia mới sống dậy, bước ra khỏi tủ kính, quay lại đập vỡ ô kính ấy. Cậu ta ngoảnh đầu nhìn thẳng vào ống kính mà cười, nụ cười không vì ai mà hiện, chỉ là để tự mình khoái trá.
Nhưng rồi, cậu ta cũng để cô nhìn thấy, vì từng có một kẽ hở, cô đã để lại cho cậu.
Đào Như Chi thì thào: “Vậy cái camera này, cũng là kẽ hở cậu để lại cho tôi à?”
Cô siết chặt điện thoại, định trả lại cậu ta một viên đạn.
Sáng hôm sau, Đào Như Chi xuống phòng khách thì gặp Lâm Diệu Viễn. Cô làm như không hề biết chuyện cậu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/gio-xanh-nghiem-tuyet-gioi/2746344/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.