🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Biên tập: Đi Đâu Đấy

Chương 43: Khâu lại vết thương đôi ta

Thật ra, Đào Như Chi cũng không dám chắc cậu có viết ra hai chữ đó hay không. Có thể là ảo giác của riêng cô thôi, thật ra cậu chỉ đang làm đúng thủ tục, nhẹ nhàng thoa một lớp Vaseline lên lưng cô, chẳng mang theo ý nghĩ dư thừa nào khác.

Cô không hỏi, chỉ khẽ run mi mắt, cảm giác được đầu ngón tay cậu cuối cùng cũng rời khỏi làn da mình.

Vaseline đã được thoa đều, lẽ ra nên tiến vào bước tiếp theo rồi, nhưng Lâm Diệu Viễn lại mãi không có động tác gì.

“Có vấn đề gì sao?” Cô khẽ hỏi.

“À, không có gì.” Giọng cậu vang lên từ phía sau, mang theo vẻ thích thú lười nhác. “Chỉ là đột nhiên phát hiện lưng em có mấy nốt ruồi nhỏ, tôi đang đếm xem có bao nhiêu cái.”

Đào Như Chi vùi mặt vào cánh tay, giọng nói vang lên đầy ngượng ngùng, trầm trầm: “Đó… không phải nốt ruồi đâu, là vết mụn chưa phai thôi.”

“Vậy sao?”

“Ừm. Cậu không phân biệt nổi à?”

“Chẳng phải nhìn cũng giống nhau sao?”

“Không giống đâu. Nốt ruồi thì đẹp. Vết mụn thì xấu.”

“Tôi chẳng phân biệt được,” cậu cười, dịu dàng, “nhưng dù là gì, nằm trên lưng em… cũng đáng yêu cả.”

“…”

Đào Như Chi càng vùi đầu sâu hơn.

Rồi cô cảm thấy một tờ giấy mẫu hình xăm được nhẹ nhàng áp lên da. Lâm Diệu Viễn nhắc nhở: tiếp theo sẽ là đi đường nét, bắt đầu thấy đau đấy. Cậu còn đặt một quả bóng giảm đau vào tay cô, nói rằng bóp nó có thể giúp vơi bớt cảm giác.

Đào Như Chi nhoẻn môi cười, bình thản: “Tôi không cần đâu.”

Để chứng minh lời mình, khi đầu kim của máy xăm xuyên qua làn da, cô chỉ khẽ nhíu mày một chút.

“Không đau thật à?”

“Thật.”

Dù nghe cô đáp chắc nịch, Lâm Diệu Viễn vẫn không hề buông lỏng. Bàn tay còn lại của cậu nhẹ đặt trên lưng cô, những đầu ngón tay khe khẽ lướt trên làn da, như muốn xoa dịu cơn đau từ mũi kim đang không ngừng đâm xuống.

Da thịt Đào Như Chi mỏng manh, mạch máu hiện lên lờ mờ như một con suối cạn. Bờ vai gầy lộ rõ đôi xương b ướm, tựa những viên sỏi nhẵn nhụi, dựng nên một cơ thể mong manh mà trong đó ẩn chứa cả một đại dương.

Trên tấm lưng mỏng ấy, từng mũi kim len lỏi, chẳng mấy chốc làn da nơi thắt lưng vốn trắng ngần bắt đầu ửng đỏ, hơi sưng lên vì vết thương nhỏ lặp đi lặp lại.

Đào Như Chi cảm nhận được cả bàn tay Lâm Diệu Viễn đặt nơi eo cô cũng dần nóng lên, cô không biết là do nhiệt từ lòng bàn tay cậu hay chính mồ hôi, đang chầm chậm thấm qua, truyền hơi ấm sang cô.

Hóa ra… chính cậu còn hồi hộp hơn cả cô.

Đào Như Chi khẽ bật cười, quay ngược lại an ủi: “Cậu đừng căng thẳng quá.”

Lâm Diệu Viễn đáp qua loa: “Đừng nói chuyện nữa… tôi mất tập trung đấy.”

Cô lập tức ngậm miệng.

Ai bảo bây giờ thân thể cô đang phó mặc trong tay cậu. Nếu lỡ tay làm hỏng… người chịu đau đớn chẳng phải chính cô sao.

May mắn thay, mọi chuyện tiếp theo diễn ra suôn sẻ.

Bàn tay Lâm Diệu Viễn vẫn nóng hực, áp chỗ lưng cô, sự ấm áp ấy khiến cô bỗng nhớ lại một buổi trưa nào đó, sau khi trở về từ biển nội địa Seto vào mùa hè năm tốt nghiệp cấp ba.

Khi ấy, nếu là ngày bình thường, bố cô đã đi làm, trong nhà chỉ còn cô và Lâm Diệu Viễn, chắc chắn cô sẽ chọn trốn vào phòng hoặc ra thư viện để tránh mặt. Nhưng sau chuyến đi Nhật, mối quan hệ giữa hai người đã tốt hơn nhiều, cô cũng không còn né tránh như trước.

Họ cứ thế cùng nhau trải qua biết bao buổi trưa mùa hè an yên, nhàn nhạt, vô ưu vô lo.

Có một lần mất điện, điều hòa tắt, cả hai mồ hôi nhễ nhại. Đào Như Chi đã lục trong ngăn đá lấy ra một khối băng lớn, bọc vào khăn, ôm chặt trong lòng để xua tan cái nóng…

Chẳng qua chưa đến một phút, cô đã thấy lạnh buốt, bèn quẳng cục băng lên bàn trà, rồi uể oải nằm gục xuống mép bàn, mặt áp sát vào băng lạnh. Làn lông tơ trên da khẽ rùng mình, hân hoan giãn nở trước làn khí mát.

Thấy cô nằm đó, an nhiên hưởng thụ, Lâm Diệu Viễn với tấm lưng đã ướt đẫm mồ hôi cũng không chần chừ chen lại gần, muốn san sẻ chút hơi mát từ cục băng kia.

“Cậu đừng ngồi sát, nóng quá đấy!” Đào Như Chi kêu lên, “Đi mà lấy thêm cục băng khác đi!”

Cậu lười nhác, bắt chước giọng cô cáu kỉnh: “Đi mà lấy thêm cục băng khác đi!”

“… Cậu bị ngốc à? Đừng bắt chước tôi nói chuyện.”

“Cậu bị ngốc à? Đừng bắt chước tôi nói chuyện.”

Đào Như Chi dần đuối sức, chỉ thở dài: “Thôi, tùy cậu vậy.”

“Vậy thì tôi tùy đây.”

Nói rồi, cậu ung dung nằm xuống, khuỷu tay lỡ chạm vào khuỷu tay cô đang vắt ngang bàn.

Đào Như Chi định càu nhàu thêm mấy câu, nhưng Lâm Diệu Viễn đã ngáp một cái, đôi mắt chậm rãi khép lại, vẻ mặt lười biếng, thảnh thơi.

Cô nhìn cậu. Những lời trách mắng bỗng như tan chảy trong miệng, chỉ còn lại ánh nhìn mông lung. Tầm mắt dừng lại ở giọt mồ hôi đang lặng lẽ trượt xuống bên thái dương cậu.

Tựa hồ… cậu cũng là một khối băng, đang chậm rãi tan ra dưới hơi nóng của mùa hè.

Dòng nước ấy lướt qua yết hầu cậu, men dọc theo xương quai xanh, cuối cùng biến mất sau cổ áo, nơi ánh mắt cô không thể chạm vào.

Đào Như Chi bỗng cuống quýt nhắm mắt lại.

Căn phòng khách hầm hập lặng đi, chỉ còn tiếng ve ngoài cửa sổ râm ran.

Âm thanh ấy, lạ thay, lại ru ngủ. Nhưng có lẽ vì quá nóng, hoặc vì cậu ở ngay bên cạnh, nên chỉ một lúc, Đào Như Chi lại mở mắt.

Và cô bắt gặp đôi mắt ấy, cũng đang lặng lẽ nhìn cô.

Đó là lần đầu tiên Đào Như Chi nhận ra, thì ra ánh mắt cũng có xúc cảm, như một bàn tay nhẹ chạm lên da thịt.

Một cảm giác nóng rực, còn nóng hơn cả căn phòng ngập ánh chiều tà không điện. Chính là khoảnh khắc ấy, ngay giây phút ấy.

Nhưng cũng giống như buổi chiều hôm đó khi họ nhìn nhau, rồi lại lặng lẽ quay đi, đêm nay, Lâm Diệu Viễn trên lưng cô vẽ nên dấu vết, nhưng tuyệt nhiên không có thêm bất cứ vuốt v e dư thừa nào.

Cậu hạ mũi kim, máu rịn ra dưới da, lẫn vào sắc mực đỏ nhạt, như không phải đang xăm, mà đang làm phẫu thuật.

Một bác sĩ, đang khâu lại vết thương. Và cậu, đang khâu lại thứ tình cảm chưa từng thốt ra, chưa từng gọi tên, nhưng có lẽ chính là tình yêu ấy, lặng lẽ cất nó giữa lớp da và thớ thịt cô.

Nếu họ gặp nhau sớm hơn… thì sao nhỉ? Thật sự lớn lên như chị em bên nhau?

Hoặc, nếu muộn hơn một chút khi cô đã vào đại học, còn cậu thi đến một phương trời xa xôi nào đó thì họ sẽ chỉ là hai người dưng, mang danh gia đình, nhưng xa lạ.

Như thế… có lẽ sẽ tốt hơn.

Bình lặng.

Mãi mãi.

Nhưng rốt cuộc, họ lại buộc vào nhau ở thời khắc lưng chừng giữa trẻ con và người lớn ấy. Một quãng đời hoang dại lướt qua, vừa mong được yêu, vừa khao khát được ai yêu.

Những đứa trẻ ấy nhìn vào mắt nhau, lòng vang lên tiếng gọi: “Hãy yêu em đi, yêu thế nào cũng được.”

“なによりもやさしく (Hơn bất cứ ai, em muốn dịu dàng với anh)
よりもはやく (Nhanh hơn cả giọt lệ, em muốn nói với anh)
きだとつたえたくて (Rằng em yêu anh)”

Ca khúc khép lại, đ ĩa nhạc cũng dừng. Kim đ ĩa từ từ nâng lên, lơ lửng trong không trung, tựa như một ngón tay của Chúa nhẹ nhàng nhấc lên, rồi mọi âm thanh tan biến.

Đêm lặng.

Tiếng thở của hai người nhẹ nhàng chảy trôi trong không gian, cô gấp gáp vì nén chịu đau, cậu lặng lẽ, vì dồn toàn bộ tâm trí.

Mũi kim tiếp tục lên xuống, che lấp màu máu nhạt dưới da, hoàn thành mũi kim cuối cùng.

Hai ngày sau, Đào Như Chi bận rộn thu dọn hành lý.

Chỉ hai chiếc vali 28 inch, nhưng cô sắp suốt hai ngày vẫn chưa xong. Đến tận nửa đêm trước giờ đi, cô vẫn còn lưỡng lự chọn lựa.

“Chưa xong à?”

Cửa phòng vang lên hai tiếng gõ nhẹ, giọng Lâm Diệu Viễn truyền vào.

Đào Như Chi không đóng cửa, hành lý mở toang đặt giữa phòng. Nghe thế, cô chỉ lơ đãng đáp: “Sắp xong rồi.”

“Tôi chuẩn bị cho em vài thứ, chắc em sẽ cần.”

Cô ngẩng lên, thấy trong tay cậu là hai gói lẩu cay.

Cô bật cười, đập trán: “Trời ơi, tuyệt vời!”

“Tôi bỏ vào giúp nhé?”

“Nhưng… cái này qua hải quan Anh được không nhỉ?”

Cậu ngẩn ra: “Ờ… cũng không chắc.”

Cô nghĩ ngợi, rồi chỉ vào chiếc ba lô xách tay.

“Tôi để vào đây giúp em. Nếu không được thì em còn khỏi phải mở vali.”

“Được.”

Sau đó, cậu hỏi cô còn gì cần giúp, cô cũng không khách khí, chỉ đạo anh lục lọi khắp phòng, hai người bận rộn đến tận gần hai giờ sáng, mà chẳng ai thấy buồn ngủ.

Hai người lớn trong nhà đã yên giấc, họ lặng lẽ vào bếp lấy hai lon coca lạnh, trốn ra ban công cụng ly.

Tiếng xì khi khui lon vang lên trong đêm tĩnh, nghe như một quả pháo hoa nho nhỏ lách tách.

“Tối nay cảm ơn cậu nhé.”

Cô chạm lon vào lon cậu.

Cậu cũng chạm lại, rồi bày ra vẻ anh cả: “Sau này em sang London, có gì cứ nhắn về.”

Cô không chịu lép vế, dõng dạc: “Cậu mới phải giữ mình ấy. Nhà có gì hay cậu có gì thì nhắn tôi.”

“Còn… không có gì thì sao?” Ngón tay cậu khẽ xoay quanh miệng lon, “Không có gì… cũng không được nhắn sao?”

Đào Như Chi khựng lại, coca vừa nuốt nghẹn nghẹn trong cổ, sủi lên lớp bọt trắng.

“Được chứ,” cô đáp, rồi chậm rãi thêm một câu khó hiểu, “chỉ là London với đây chênh bảy tiếng… chuyện không quan trọng lắm… tôi chắc không trả lời ngay đâu.”

“Vậy… cái gì với em mới được coi là chuyện không quan trọng?”

Lâm Diệu Viễn lặng lẽ nhấm nháp hàm ý sau câu nói ấy, thật lâu không lên tiếng.

Trên ban công, họ mặc cho sự im lặng dần lan rộng, cùng dõi mắt nhìn toà nhà cách đó không xa vừa tắt đi ánh đèn cuối cùng.

Cậu thu ánh nhìn lại, nhẹ giọng đáp:

“Biết rồi. Sẽ không tuỳ tiện tìm em nữa.”

“…”

Đào Như Chi siết chặt chai coca trong tay, cổ họng bỗng trở nên khô rát, rồi bắt đầu ngứa ngáy, như có gì đó thôi thúc cô lên tiếng phản bác. Muốn nói với cậu rằng — không phải vậy đâu…

Cô càng siết chặt vỏ chai, rồi đột nhiên thả lỏng.

Không cần nữa. Cả hai bọn họ… đều đã tự mình đưa ra lựa chọn.

Lựa chọn của hai người thông minh, vốn không cần thêm bất kỳ lời giải thích hay níu kéo nào.

Đào Như Chi uống cạn giọt coca cuối cùng, dùng khuỷu tay thúc nhẹ Lâm Diệu Viễn, vừa ngáp vừa nói:

“Vào nhà thôi, tôi mà không ngủ là lỡ chuyến bay đấy.”

Cậu khẽ “ừ” một tiếng.

Ba giờ sáng, họ lặng lẽ rời khỏi ban công, đứng ở cửa phòng, khẽ thì thầm chúc nhau ngủ ngon.

Chỉ đến khi nằm xuống giường, Đào Như Chi mới chợt nhận ra hình như trước giờ họ chưa từng nói “ngủ ngon” trực tiếp với nhau bao giờ.

Có lẽ, một khoảng thời gian rất, rất dài sau này… cũng sẽ không còn cơ hội đứng đối diện mà nói lời ấy nữa.

Ngày hôm sau, Đào Như Chi lên đường. Hiếm lắm mới tụ họp đầy đủ mọi người, cùng nhau lái xe tiễn cô ra sân bay.

Cô từng nhấn mạnh, không muốn không khí trở nên quá nặng nề, chỉ cần coi như một cuộc chia tay bình thường thôi là được. Chẳng phải sẽ không quay về nữa đâu; nếu giữa chừng săn được vé máy bay rẻ, cô chắc chắn sẽ lén lút bay về.

Đào Khang Sanh vừa lái xe vừa lải nhải từ nhà ra tận sân bay, Đào Như Chi nửa nghe nửa không, tay nhấn nút hạ kính xe, mắt nhìn ra ngoài. Hôm nay trời nắng đẹp, hoàng hôn rải lên bầu trời những áng mây rực rỡ.

“Bay sang Anh lâu lắm đấy, mong suốt chuyến bay trời vẫn đẹp thế này, đừng nhiều nhiễu động.”

Ngồi ghế phụ, Lâm Đường Quyên cũng ngước nhìn bầu trời, lo lắng cho hành trình mười một tiếng sắp tới.

Còn Lâm Diệu Viễn ngồi bên cạnh cô… Đào Như Chi trợn trắng mắt, cậu ta vậy mà dám ngủ, còn ngủ rất ngon lành, chỉ thiếu nước ngáy o o.

Dù cô đã dặn đừng làm không khí u ám, nhưng kiểu tiễn đưa vô cùng “nhiệt tình” này của Lâm Diệu Viễn vẫn khiến cô cạn lời.

Cậu ngủ một mạch đến tận sân bay. Đào Như Chi đập hai cái vào mặt cậu, Lâm Diệu Viễn lim dim mở mắt, còn ngáp dài đầy lưu luyến:

“Nhanh vậy à… tới rồi hả.”

“… Không sao, cậu cứ ngủ tiếp trong xe cũng được.”

Đào Như Chi “rầm” một tiếng đóng cửa xe.

Xếp hàng làm thủ tục không tốn nhiều thời gian như cô nghĩ, chẳng mấy chốc đã đến lượt. Ký gửi hành lý xong, bốn người cùng đi đến cổng kiểm tra an ninh, đến lúc chính thức chia tay rồi.

Đào Như Chi lần lượt ôm chào tạm biệt hai người lớn, sau cùng là Lâm Diệu Viễn. Cô hơi do dự, đứng tại chỗ bối rối.

Cậu bước lên, ngay trước mặt hai người kia, vòng tay ôm lấy cô.

“Thuận buồm xuôi gió.”

Nói xong, cậu buông cô ra, nhẹ nhàng tựa như một cơn gió thoảng.

Đôi bàn tay buông thõng hai bên của Đào Như Chi hơi co lại, như muốn siết thành nắm đấm, lại thôi. Ngón tay khẽ run lên hai cái, cuối cùng dứt khoát xòe ra, giơ cao lên khỏi đầu, vẫy tay tạm biệt cả ba người.

“Tạm biệt!”

Cô không ngoái đầu từ lúc bước vào cổng kiểm tra an ninh.

Khi ngoảnh lại, tấm vách kính đã chia họ thành hai thế giới. Người phía sau nhắc nhở cô tiến lên kiểm tra hành lý, cô giật mình, vội đặt túi xách vào khay.

Qua máy quét, nhân viên an ninh cầm túi cô đi tới, hỏi trong đó có mang chất lỏng không.

Đào Như Chi không nhớ mình có mang, đành ra một góc lục tung túi kiểm tra.

Bịt mắt, hộ chiếu, son dưỡng… đủ thứ lộn xộn. Lật tung đáy túi, cuối cùng tìm thấy một chai xịt cồn, cô quên mất nó!

Cô lấy nó ra, nhét đống còn lại vào túi, vô tình chạm vào hai gói gia vị lẩu, lôi ra, lật mặt sau thì thấy một mảnh giấy ghi chú dán trên đó.

Nét chữ quen thuộc.

Khi xưa, trong căn phòng khách trống trải ấy, họ đã từng dùng những mảnh giấy ghi chú này để giao tiếp, đó là sự khởi đầu của mối liên hệ thật sự giữa họ.

Và giờ đây, cũng chính nó… là kết thúc của họ.

Trên giấy viết:

【Đào Như Chi, chúc em tiền đồ như gấm.】

Một lời chúc nghe quen thuộc.

Nhưng lần này, cô cuối cùng đã tin vào tấm lòng chân thành tuyệt đối của cậu.

Đào Như Chi bối rối dán lại giấy lên gói gia vị, lại xé xuống, vo viên nhét vào túi. Đi được hai bước, cô lại lấy ra, cẩn thận vuốt phẳng, kẹp nó vào bìa sau quyển sổ mang theo bên mình.

Cô đem theo nó, bước qua cửa hải quan, tiến về cổng lên máy bay.

Hình xăm bên hông vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, thỉnh thoảng lại âm ỉ đau như ngay khoảnh khắc cô ngồi xuống ghế máy bay này, nó nhắc cô nhớ về đêm hôm ấy: Lâm Diệu Viễn cuối cùng tháo găng tay, lau đi giọt mồ hôi mà cô giấu giếm trên trán, cúi người, khẽ nhắc:

“Có thể dậy rồi.”

Đào Như Chi lắc lắc cái đầu cho tỉnh táo, lật người xuống giường, nghiêng người nhìn vào gương toàn thân.

Một chú người tuyết tròn vo đang ngồi trên eo cô, dang đôi tay ngắn ngủn sưởi ấm bên đống lửa.

Cô lẩm bẩm:

“Đây chẳng phải là hình trên chiếc khăn tay đó sao?”

“Ừ. Em đã để nó lại ga tàu ven biển Seto hôm đó.”

“Vậy… sao lại chọn nó?”

Cậu im lặng hồi lâu, như đang cân nhắc cách diễn đạt.

“Em còn nhớ lúc buộc khăn tay ấy, em nói gì không? Em nói… em muốn vứt bỏ tình cảm dành cho Lương Minh Kiệt.”

Sao cô có thể quên.

“Nhớ chứ. Rồi sao?”

“Vậy thì, hình này coi như là… khăn tay của tôi.”

Lâm Diệu Viễn khẽ vuốt lên hình xăm cậu tự tay khắc lên người cô, giọng nói bình thản đến mức gần như cuồng si.

Cậu nói:

“Tôi buộc nó lên người em. Dù em đến Kinh Kỳ, đến Anh, hay bước ra tận vũ trụ — em cũng không thể vứt bỏ nó nữa.”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.