🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Biên tập: Đi Đâu Đấy

Ngoại truyện 3: Bệnh mãn tính (3)

  • Khi nghe Metalonin là liên tưởng ngay tới DV luôn á 

Khi máy bay hạ cánh xuống Tokyo, đúng như mong ước ban đầu, Lâm Diệu Viễn rốt cuộc cũng đã đặt chân đến nơi này để thăm mẹ. Nhưng mọi thứ trước mắt, lại cách xa những gì cậu từng hình dung cả ngàn dặm.

Trong kế hoạch ban đầu, sau khi thi đỗ đại học, cậu sẽ âm thầm dành dụm chút tiền, tự mình bay đến Tokyo thăm mẹ. Vì chuyến đi ấy, cậu đã âm thầm chuẩn bị rất lâu, từ cách làm thế nào để một thân một mình xoay xở giữa hệ thống tàu điện ngầm chằng chịt của Tokyo, đến việc làm sao để dùng thứ tiếng Nhật còn ngập ngừng mà gọi món, giao tiếp…

Và quả thực, tất cả những thứ chuẩn bị ấy không hề uổng phí – ngược lại, lại được vận dụng triệt để, khi cậu phải dẫn theo hai “tay mơ” lạc lối giữa mê cung tàu điện Tokyo, đến mức cuối cùng còn mất mặt mà ngồi nhầm cả tuyến tàu.

Ba người luống cuống nhảy xuống từ chuyến tàu sai tuyến, lại như ruồi mất đầu mà bị cuốn theo dòng người hỗn loạn. Thế nhưng trong lòng Lâm Diệu Viễn vẫn giữ được sự bình thản lạ kỳ.

Ba người mà, dẫu thế nào cũng sẽ tìm được đường ra thôi.

Cậu nhìn về phía Đào Khang Sanh đang dẫn đầu đoàn, nheo mắt nhìn quanh, thấy nhân viên mặc đồng phục là lập tức lao tới hỏi đường bằng một thứ tiếng Anh đầy khí thế, thứ tiếng Anh chệch choạc không kém gì người được hỏi, một màn đối đáp chẳng khác gì tấu hài.

Đào Như Chi ở giữa, vừa dò bản đồ trên điện thoại vừa lớn tiếng tự hỏi liệu có đi sai hướng không, thấy bố mình đang “A ba a ba” làm động tác tay loạn xạ với nhân viên nhà ga thì lập tức nhíu mày, bước tới kéo người ra. Màn tấu hài phút chốc biến thành tiểu phẩm.

Còn cậu, chẳng có việc gì để làm, đút tay túi áo, đứng cười xem trò vui, trong lòng thầm khinh bỉ: Nếu chỉ có một mình, mình chắc chắn sẽ không thảm như vậy. Chắc chắn có thể nhanh chóng giải quyết mọi thứ.

…Thật sao?

Có thể là vậy. Nhưng tâm trạng thì chắc chắn không thể vui vẻ như thế này, bởi vì đen đủi một mình, sao bằng ba người cùng đen đủi mà vẫn cười được.

Cậu khẽ cười, tiếp tục đứng nhìn trong âm thầm, hưởng thụ cái kh0ái cảm kỳ quặc ấy.

Đây là ngày đầu tiên ba người họ đặt chân đến Tokyo, một ngày hốt hoảng, hỗn loạn, chó bay gà nhảy. Nếu mọi thứ chỉ dừng lại ở đó, có lẽ chuyến đi này sẽ nhẹ nhàng, đơn giản.

Nhưng vào đêm hôm ấy, tháp Tokyo – nơi bao năm chưa từng tắt đèn – lại chìm vào bóng tối lúc tám giờ tối. Và ngay giây phút ấy, hành trình của họ đã rẽ sang một hướng khác thường, ít nhất là đối với cuộc đời của cậu.

Vì đêm ấy, trong mộng của cậu, ánh sáng cũng vụt tắt.

Trong giấc mơ tối đen ấy, cậu quay người lại, đứng yên đợi Đào Như Chi như con thú hoang rình mồi, chờ cô không kịp phanh lại mà ngã nhào vào lòng mình.

Lần này, không còn là ánh mắt nhìn trộm lặng lẽ, cậu vươn tay, từ đường cong eo lưng cô lần lên sau gáy, dịu dàng giữ lấy, để cô ngẩng đầu. Hai ánh mắt giao nhau, cậu chậm rãi dời ánh nhìn xuống dưới, không kiềm chế được mà tìm lấy đôi môi kia.

Không biết có phải ảo giác trong mơ hay không, nhưng vài ngày sau, giữa đêm tối bất ngờ trong bảo tàng, cậu mặc kệ bản thân vẫn đang mơ hay thật, mặc kệ đôi tay không khống chế nổi, lần theo những động tác trong giấc mơ… một cách mơ hồ mà chắc chắn, rằng cô sẽ không từ chối.

Đó là vài giây dài nhất trong nhận thức cuộc đời của cậu.

Mọi thứ trùng khớp với giấc mơ, lạ lẫm, vụng về, nhưng chẳng ai ngăn cản, chẳng ai lên tiếng, mượn ánh sáng nhạt nhoà làm lớp vỏ che, giả vờ họ là hai người chẳng liên quan.

Chỉ có một điểm khác biệt, đôi môi của Đào Như Chi không bình thản như trong mộng, nó khẽ run lên.

…Hay là chính cậu, đã run rẩy trong khoảnh khắc ấy?

Không còn phân rõ đâu là ai, chỉ biết, đèn đã sáng.

Bố mẹ họ bước vào từ cánh cửa phía sau. Cả tòa bảo tàng đêm ấy bị kéo sáng rực – thứ ánh sáng chói lòa nhất.

Nụ hôn trong đêm ở bảo tàng, để lại trong lòng Lâm Diệu Viễn nỗi bất an chẳng thể giải thích.

Không nên như thế, dù có rung động, cậu vẫn nên kìm nén, đó luôn là điều cậu làm giỏi nhất: kìm nén cảm xúc, ngụy trang bình tĩnh, giả vờ mọi chuyện đều ổn.

Cậu không nên có sự bốc đồng đêm hôm đó, dù cái cảm giác ấy… thật mê người. Bỏ hết lý trí, chỉ dựa vào bản năng mà hành động, hóa ra lại là một chuyện sảng khoái đến thế.

Sảng khoái và sợ hãi, cùng song hành trong cơ thể, khiến cậu suốt đêm không chợp mắt. Một giờ sáng, cậu nhẹ nhàng rời khỏi phòng khách, hành lang khách sạn chìm trong ánh đèn dịu nhẹ, tấm biển “cấm vào” treo trước cánh cửa bảo tàng đang giữ lấy bí mật, ngoài kia là biển nội Seto tĩnh lặng đến rợn người.

Cậu bước ra khỏi khách sạn, một mình từ đồi cao lần theo tiếng sóng mà trở lại bãi biển họ từng cùng nhau dừng chân. Không một bóng người. Không một cánh chim. Cả hòn đảo Naoshima như hóa thành hoang đảo riêng của mình cậu.

Biển đêm lạnh lẽo và có chút rùng rợn. Cậu ngồi xuống, nhìn vào mặt biển đen sâu không thấy đáy, lặp đi lặp lại trong đầu:

Nếu một lần nữa vượt qua ranh giới ấy, điều chờ đợi bọn họ, có lẽ chính là thứ tương lai đen ngòm, mờ mịt này.
Bởi vì nếu con thuyền không đi theo hải trình đã định, ai biết nó sẽ lạc vào đâu giữa biển khơi vô tận?

Gió biển thổi suốt nửa đêm sau, ngọn lửa bốc lên trong lòng cậu ở nửa đêm đầu, rốt cuộc cũng bị gió thổi tắt.

Và như một sự trừng phạt nho nhỏ, sáng hôm sau, cậu phát sốt vì cảm lạnh.

Cảm nhận trán nặng nề, cậu thậm chí còn thấy nhẹ nhõm.

Thật tốt. Như vậy, ít nhất hôm nay, cậu có thể giữ khoảng cách với Đào Như Chi – dù chỉ là một ngày.

Từng ngày trong chuyến đi này đều như tra tấn, ở cái đất nước xa lạ, trong mùa hè nóng bức đến nỗi trái tim cũng đổ mồ hôi, từng phút giây bên cạnh người ấy lại quá mức ngọt ngào. Đến nỗi cậu bắt đầu không ngừng tưởng tượng: ngày chuyến đi kết thúc sẽ đáng sợ đến nhường nào.

Ba người cuối cùng cũng rời khách sạn để đến lễ hội mùa hè. Lâm Diệu Viễn uống thuốc xong, thiếp đi trong trạng thái mơ màng. Đột nhiên giật mình tỉnh dậy, trán rịn mồ hôi, vội với lấy điện thoại.

Tin nhắn trong nhóm vẫn lăn đều với những cuộc trò chuyện giữa Đào Khang Sanh và mẹ.
Tin nhắn mới nhất đến từ Đào Như Chi, là một bức ảnh chụp bé gái đeo tai cáo đang ngồi trong kiệu hoa.

Cậu mở ra xem qua loa, rồi lướt nhanh qua, lại nhấn vào tấm ảnh ba người mà Đào Khang Sanh gửi.
Cậu phóng to, tìm kiếm một người.

Đào Như Chi đội mặt nạ cáo lên đầu, nhìn thật ngốc nghếch.

— Ngốc thật.

Cậu đưa tay quạt gương mặt đang đỏ rực vì sốt, chậm rãi nhìn bức ảnh ấy thật lâu, rồi gõ ra hai chữ: Đáng yêu.

Ánh mắt lại vô thức rơi vào món đồ chơi trứng nhạc đặt trên bàn, thứ Đào Như Chi đưa cho cậu hôm nọ. Ánh mắt cô khi ấy, đến cả độ cong nơi đuôi mắt khi cười đắc ý, cậu vẫn còn nhớ rõ ràng.

Cậu thực sự không muốn vạch trần cô.
Quả trứng ghi âm ấy, trước kia mẹ cậu từng thấy thú vị mà mua về tặng cho cậu.

Nên… cậu biết từ lâu rồi, nút nào là “ghi”, nút nào là “phát”.

Thôi thì đừng vạch trần.
Để cho trò tinh quái ấy cứ nhắm thẳng vào cậu là được rồi.

Lâm Diệu Viễn nhắm mắt lại.
Nhưng càng không thấy Đào Như Chi, cậu lại càng thấy khó chịu trong lòng.

Chỉ một chi tiết vụn vặt cũng đủ để liên tưởng đến cô, nỗi nhớ trương phồng như miếng bọt biển hút nước, còn cậu thì giống như kẻ đào tẩu bị lưu đày trong sa mạc, chỉ biết khát khao đến tuyệt vọng trước nguồn nước duy nhất.

Nhưng lại không được uống.

Phải cưỡng ép bản năng sống còn của chính mình.

Thật sự… rất giày vò.

Cậu vùi điện thoại vào dưới gối, định sẽ ngủ thẳng đến sáng để xua đi cơn mê mệt, thì điện thoại lại bắt đầu rung lên.

Một cái, hai cái, ba cái…

Rung đến mức cậu hoài nghi trong máy có phải đã bị cài virus.

Mở ra xem, là hàng loạt đoạn video mà Đào Như Chi gửi đến.

Từ khởi điểm của ngôi đền, đến điểm cuối của một ngôi đền khác.

Là biển, là hàng quán, là táo đường, là đèn lồ ng cháy sáng, là người đi bên cạnh cô, là nhịp thở khe khẽ cô cầm máy ghi lại.

Tim cậu như que diêm ẩm ướt, vốn đã quyết không châm lửa nữa, nhưng mỗi lần mở một video, trong lòng lại vang lên tiếng ma sát mơ hồ của diêm quẹt vào vỏ hộp.

Cô quay lại tất cả, chỉ để cậu — người đang bệnh nằm phòng cũng có thể cùng đi một chút thôi sao?

— Ngốc thật.

Cậu xem đến đoạn cuối, ánh mắt ngây ngốc nhìn lên trần nhà, cơn sốt bị thuốc đè nén khi nãy dường như lại trở về, thiêu cháy lý trí, khơi dậy những khao khát đã bị gió biển đêm qua dập tắt.

Que diêm ướt cuối cùng cũng bị châm cháy.

Ngực trái bắt đầu cháy âm ỉ lần nữa.

Cậu ném chăn xuống, quơ đại một đôi giày, cầm lấy chiếc mặt nạ cáo đen đặt trên bàn, Lâm Diệu Viễn mở cửa, chẳng ngoái đầu…
Lao thẳng vào cái thế giới tối tăm và chưa biết ấy.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.