Để nắm rõ tình hình, Trần Dao hỏi kỹ.
Đưa một cô gái trẻ đi chơi thì phải nắm chắc địa điểm, lỡ có chuyện gì thì sao?
Trần Dao thuật lại lời của lễ tân, “Có một chiếc xe mang biển số Hồng Kông đón Thẩm Tĩnh đi, tra ra là xe của phu nhân nhà họ Tào ở Hồng Kông.”
Đóng cửa rời đi, Trần Dao nhắn tin We.
Chat cho Thẩm Tĩnh: “Đừng để bị bắt cóc đấy nhé.”
Một lúc sau.
Thẩm Tĩnh đáp lại bằng một biểu cảm: “Đi công việc mà.”
Có một phu nhân họ Tào ở Hồng Kông muốn nghe Thẩm Tĩnh đàn và hát.
Nhiều năm trước, Thẩm Tĩnh từng đến Hồng Kông biểu diễn cho bà Tào nghe, và khi nghe tin cô ở gần Hồng Kông, bà Tào liền vui mừng đặt ngay thù lao, mời cô đến biểu diễn.
Thù lao bà ấy đưa ra vô cùng hào phóng.
Kiếm tiền thôi.
Ở khách sạn cả ngày cũng chẳng có gì thú vị, Chu Luật Trầm cứ ra ngoài là đi cả ngày, chỉ lúc vui chơi thì dẫn cô theo, còn công việc thì không.
Thẩm Tĩnh vẫn nhớ quán trà này ở Hồng Kông.
Các phu nhân giàu có ở Hồng Kông rất thích không khí trang nhã của buổi trà chiều thế này.
Bà Tào đùa rằng, nơi càng xa xôi thì càng thể hiện đẳng cấp.
Thẩm Tĩnh bật cười.
Một buổi biểu diễn diễn ra trọn vẹn.
Bà Tào quay video suốt buổi, hài lòng nắm chặt tay Thẩm Tĩnh, “Đã mấy năm không gặp, càng ngày cháu càng xinh đẹp.”
Vừa nói, bà vừa đưa cho cô một phong bao dày cộp.
Chỉ cần ngồi máy bay là có thể gặp mặt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/gioi-han-si-me-thoi-kinh-kinh/2790504/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.