Ngày hôm sau, khi Thẩm Tĩnh vừa tan làm thì món quà mà Chu Luật Trầm đã nói đến cũng tới.
Một chiếc Bentley màu trắng được chuyển đến bãi đỗ xe của khu căn hộ.
Chế độ lái được thiết kế riêng dành cho phụ nữ.
Dù Chu Luật Trầm không nói gì, Thẩm Tĩnh cũng hiểu rõ ý của anh.
Anh muốn cô tự lái xe đến Thượng Hải tìm anh.
Cô là người mù đường, nên ngay cả hệ thống dẫn đường cũng được anh cài sẵn.
Món quà này đúng là đặc biệt và lớn lao.
Thẩm Tĩnh tựa người vào cột, cúi đầu nhìn xuống sàn nhà, im lặng một lúc rồi lấy điện thoại nhắn tin.
“Em sẽ đến tìm anh.” Vài phút sau, Chu Luật Trầm nhắn lại địa chỉ, phòng A22. Thẩm Tĩnh lái xe lên cao tốc hướng về Thượng Hải. Tòa nhà cô đến là một khu nhà cổ phong cách phương Tây, nằm khuất sau những tòa nhà hiện đại ở một khu phố phồn hoa. Khu vực xung quanh yên tĩnh đến lạ thường. Khi cô chuẩn bị bước vào, bảo vệ đã giơ tay chặn lại, ai nấy đều giữ vẻ mặt lạnh lùng. “Xin lỗi, thưa cô, nơi này hiện không tiếp khách.” Thẩm Tĩnh chớp mắt, nhìn vào cửa lớn đang mở, bên trong có hai ba người đàn ông trung niên đi qua. Cô ngạc nhiên, “Cửa vẫn đang mở mà.” Bảo vệ nói, “Câu lạc bộ của chúng tôi không phải tiếp đón mọi khách hàng. Rất tiếc, thưa cô.” Họ dựa vào thân thế và gương mặt để quyết định tiếp đón, nói thẳng ra chỉ phục vụ giới thượng lưu cố định. Thẩm Tĩnh suy nghĩ rồi nói, “Tôi đến tìm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/gioi-han-si-me-thoi-kinh-kinh/2790522/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.