Thẩm Tĩnh sợ mèo, chỉ cần thấy con mèo gần Chu Luật Trầm là cô chẳng muốn đến gần nữa.
Khi mèo đi rồi, cô mới kéo ghế ngồi xuống bên cạnh anh.
Chu Luật Trầm đưa những ngón tay dài thanh thoát lên bài, động tác chỉ mất nửa giây, vừa tao nhã vừa dứt khoát.
Sau đó, anh khẽ đưa tay ôm eo cô, kéo cô lại gần hơn.
Anh hơi nghiêng người, giọng khàn khàn xen lẫn hơi thở nóng rực phả bên tai cô, “Ghen à?”
Giữa những tiếng trò chuyện rôm rả của các tay bài, giọng anh trầm thấp, chỉ có Thẩm Tĩnh nghe được.
Cô ngước nhìn anh, khi anh khẽ cười, cả lồng ng.ực như đang rung động.
“Một con mèo thôi mà, có cần không, Thẩm Tĩnh?”
Cô nhỏ giọng, mang theo chút hờn dỗi, “Tôi không chỉ sợ mèo.
Con mèo của tôi cũng chẳng còn nữa, bị cha dượng ném đi mất rồi.”
Bị ném đi?
Hiếm khi thấy Chu Luật Trầm dịu dàng, anh đưa tay xoa nhẹ sau gáy cô, “Để anh bảo Trần Dao mang Bong Bóng cho em chơi, được không?”
Thẩm Tĩnh cúi đầu, “Là mèo của Trần Dao.”
Anh vừa chú tâm vào bài, vừa nói, “Nó ngoan, sẽ không làm khó em đâu.”
Cô bĩu môi, “Anh chỉ giỏi chiếm đoạt thứ người khác thích.”
Chu Luật Trầm không thèm nhìn cô, “Em muốn, thì sẽ là của em.”
“Không cần.”
Thẩm Tĩnh không nén được cơn buồn ngủ, tựa đầu lên vai anh, lơ đãng nhìn những lá bài của anh.
Câu chuyện của những người xung quanh chỉ xoay quanh đầu tư, cô không hứng thú nghe.
Những người con nhà giàu này, cô hiếm khi gặp, nên cũng không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/gioi-han-si-me-thoi-kinh-kinh/2790526/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.