Thẩm Tĩnh chỉ cười, nhìn ra ngoài cửa sổ, chăm chú ngắm nhìn những tòa nhà cao tầng và màn hình đang chiếu phim.
“Cô minh tinh này sao mà nổi quá vậy.”
Phía trước có một chiếc xe chạy chậm.
Chu Luật Trầm nhấn còi, tỏ vẻ thiếu kiên nhẫn, “Nhìn cô ta làm gì.”
Thẩm Tĩnh ngước lên, nhìn anh vượt qua chiếc xe đó, chua chát buông ba chữ, “Cô ta đẹp.”
Chu Luật Trầm mỉm cười mơ hồ đáp, “Không đẹp bằng em.”
Thẩm Tĩnh đưa tay vén tóc, thoải mái tiếp nhận lời khen này.
“Đương nhiên rồi, ai mà biết được là ai, đêm qua còn ôm tôi trong bồn tắm đôi, mắng tôi là yêu tinh nghìn năm hóa thành đấy.”
Chu Luật Trầm nhìn cô, như thể cô đang bịa chuyện.
Thẩm Tĩnh với dáng vẻ nhu mì dựa vào anh, chăm chú ngắm nhìn gương mặt nghiêng của anh, “Có phải anh không?”
Đúng lúc này, điện thoại vang lên.
Anh nhướng mày, để điện thoại đổ chuông rất lâu rồi mới nghe máy.
Tai nghe Bluetooth gắn bên tai anh, Thẩm Tĩnh không nghe rõ người ở đầu dây bên kia là ai.
Không khí bỗng trở nên yên tĩnh.
Mọi thứ ở Chu Luật Trầm đều bình thản, ngay cả giọng điệu cũng chỉ là một tiếng “Ừm” đáp lại bên kia.
Cuộc gọi kết thúc.
Anh tháo tai nghe Bluetooth, đỗ xe vào lề, lấy một xấp tiền trong ví đặt vào tay cô, bảo cô tự bắt xe về.
Thẩm Tĩnh cầm tiền, ngước nhìn anh, “Anh đi đâu?”
“Anh có việc.”
Chỉ hai chữ “có việc” là đuổi cô đi rồi.
Tiết trời cuối thu lạnh lẽo, thường ngày cô ra vào đều có xe đưa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/gioi-han-si-me-thoi-kinh-kinh/2790531/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.