Thẩm Tĩnh ngửa đầu, cười hỏi, “Anh cũng sợ lạnh sao?”
Bị bỏ lại bên lề đường, chỉ một chiếc áo vest để che lạnh, trong thế giới của anh, cô cũng chỉ đáng giá đến thế.
Lúc gần lúc xa, thỉnh thoảng anh dành cho cô sự mập mờ, nhưng lòng vẫn lạnh lùng.
Chu Luật Trầm, bên ngoài nóng nhưng bên trong lạnh.
Nhưng cô có thể làm gì đây?
Cô vẫn có đủ thời gian và sức lực để khuấy động anh, tất cả chỉ vì tình cảm mãnh liệt và sự mê đắm duy nhất dành cho anh.
Mọi thứ ở Chu Luật Trầm đều khiến cô đắm chìm, khiến cô sa ngã.
Anh đang lừa dối cô, Thẩm Tĩnh à, anh chỉ đang dỗ dành cô thôi, anh không yêu cô đâu, cô biết rõ điều đó, nhưng vẫn ngoan cố quên đi sự thật này.
Cô vòng tay qua cổ anh, hôn lên đôi môi anh.
Đôi môi nóng bỏng, mỏng manh.
Lời mời gọi của cô khiến Chu Luật Trầm, dưới tác động của men rượu, trở nên tham lam hơn.
Anh quay lại nắm lấy đầu cô, giành quyền kiểm soát, đẩy cô ngã xuống hồ bơi.
Cô loạng choạng, thét lên, cả người lảo đảo rồi ngã xuống nước.
‘Bõm—’
Nước bắn tung tóe.
Nước lạnh như băng tràn vào tai và mũi cô, khiến mắt cô không thể mở ra.
Bàn tay rắn chắc của anh ôm lấy eo cô, nhanh chóng nhấc cô lên khỏi mặt nước.
Thẩm Tĩnh hổn hển thở, đầu óc trống rỗng.
Toàn thân cô ướt đẫm, kể cả tóc cũng ướt sũng, và một nụ hôn bá đạo mới lại đến ngay sau đó.
Nước hồ lạnh giá, may mà không sâu lắm, cô
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/gioi-han-si-me-thoi-kinh-kinh/2790533/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.