Cuộc điện thoại giữa anh và cô diễn ra bất ngờ, không báo trước.
Giọng Thẩm Tĩnh dịu dàng, trong trẻo vang lên.
“Chu Luật Trầm.”
Anh khẽ đáp, đôi mắt rũ xuống, đôi môi phả ra khói thuốc từ từ, “Về nhà chưa?”
Thẩm Tĩnh im lặng một lúc lâu, cố tình giữ vẻ kiêu kỳ, “Chu tổng mà còn nhớ đến tôi sao?
Nếu anh không gọi, tôi cứ ngỡ anh mắc chứng mất trí nhớ tạm thời, lúc nhớ lúc quên tôi.”
Chu Luật Trầm khẽ cười, ánh mắt chăm chú vào ngọn lửa đang đốt cháy điếu thuốc, khói quấn quanh tàn thuốc cháy dở.
Gió lạnh trên ban công khiến giọng anh có chút nghẹt mũi, “Ở bên anh, sao có thể để em lạc lõng bên ngoài.”
Lời nói của anh nghiêm túc đến mức Thẩm Tĩnh không biết là thật lòng hay chỉ là những lời dỗ dành, nhưng lần nào anh cũng dễ dàng khiến cô vui vẻ.
Thẩm Tĩnh nhướng mày, bóp nhẹ lon bia trong tay, cố tình làm giọng như đang đùa, “Tôi uống rượu rồi, không thể lái xe về nhà được, và cũng hơi buồn ngủ.”
Lời nói như thể gợi ý, ám chỉ rằng anh nên đến đón cô.
Chu Luật Trầm đứng giữa ánh đèn hư ảo, xung quanh yên tĩnh, điếu thuốc trong tay đã cháy gần hết, anh vứt xuống, dùng đế giày dập tắt.
Anh lại rút một điếu thuốc khác, chỉ ngậm hờ, tựa lưng vào lan can ban công, ngẩng đầu lên, từ từ nhắm mắt thở dài, cả người chìm trong không gian lẻ loi lan tỏa ánh sáng lờ mờ.
“Em ở đâu?”
“Nhà bà ngoại.”
Đêm đó, dường như họ ngầm đồng ý, chẳng ai về Vân
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/gioi-han-si-me-thoi-kinh-kinh/2790561/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.