Chu Luật Trầm về muộn.
Thẩm Tĩnh sang tòa B ăn nhờ bữa tối, thay đổi khẩu vị, tiện thể nhờ chú Tôn chuẩn bị quà cho bà ngoại.
Hai người trò chuyện vài câu.
Cô ngồi chơi cờ cùng chú Tôn, dù không giỏi lắm.
Hôm nay tâm trạng cô vui vẻ, đôi mắt ánh lên sự lấp lánh.
Tôn Kỳ Yến đứng cạnh, thỉnh thoảng liếc nhìn cô, khẽ nhắc, “Đi mã, lên ô 3X5.”
Chú Tôn bĩu môi, “Hai đứa hợp sức bắt nạt người già.”
Nhưng khi đi cờ, ông vẫn đánh cho Thẩm Tĩnh thua không còn quân nào.
“Chiếu tướng.”
Thẩm Tĩnh chơi cờ không giỏi, sao có thể thắng nổi ông cụ chơi cờ mỗi ngày.
Tôn Kỳ Yến đặt cây lau xuống, cười khẽ, “Lỗi tại anh, quên mất phải phòng ngừa nước xe của ông rồi.”
Chú Tôn vui vẻ nhấp nước ấm, “Mấy đứa trẻ con thôi.”
Thẩm Tĩnh quay lại, đồng điệu nhìn Tôn Kỳ Yến, cả hai cùng cười khẽ, như ngầm nói: Liệu có khả năng là chúng tôi cố tình để ông thắng không?
Một lát sau, Tôn Kỳ Yến lịch sự rời mắt.
“Để anh gọt dâu cho mọi người.”
Cô ngoảnh lại, “Em muốn dâu dứa, chú thích không?”
Chú Tôn không biết dâu dứa là gì, nhưng đáp lời, “Thì dâu dứa vậy.”
Lúc này, điện thoại của Thẩm Tĩnh đổ chuông.
Cô mở điện thoại.
Chu Luật Trầm: “Ba phút, cẩn thận tòa B cúp điện.”
Thẩm Tĩnh sững người trong chốc lát, hoàn toàn hiểu ý của Chu Luật Trầm.
Nếu không về kịp, e là cả tòa B sẽ mất điện.
Anh thật nhẫn tâm và kiêu ngạo.
Mãi cho đến khi chú Tôn nhắc cô đi cờ, cô mơ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/gioi-han-si-me-thoi-kinh-kinh/2790594/chuong-125.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.