Mùa đông năm ấy lạnh đến tê tái.
Thời tiết lạnh giá khiến Thẩm Tĩnh càng lười biếng, cô thích cuộn mình trong chăn với Chu Luật Trầm, không muốn ra ngoài, cũng không để anh đi đâu.
Chu Luật Trầm lần đầu chiều theo sự buông thả này.
Sau khi kết thúc, anh khẽ cười khàn, hỏi: “Em nghiện rồi à?”
“Là anh làm em nghiện.”
Thẩm Tĩnh nằm đè lên ngực anh, để mặc đôi tay anh nhè nhẹ ***** sau lưng mình.
Thứ độc này quá sâu, sâu đến mức cô đã quen với sự tham luyến, không thể dứt ra.
Những điều anh dạy cô giống như mở ra một chiếc hộp thần kỳ, khiến cô đắm chìm trong từng trải nghiệm mới mẻ, không muốn kiểm soát bản thân nữa.
Phòng ngủ không bật đèn, chỉ có ánh sáng từ những tòa cao ốc đối diện hắt qua.
“Qua Tết, đi Thụy Sĩ với anh.”
Chu Luật Trầm luôn nói mà không hỏi ý kiến cô, chỉ đơn giản là ra quyết định.
Thẩm Tĩnh lắc đầu: “Trụ sở Liên Hợp ở Thụy Sĩ, chắc chắn sẽ đi rất lâu.
Em chưa từng đi xa lâu như vậy.”
Bà ngoại tuổi đã cao, lần trước về hẻm nhỏ, cô thấy bà đi lại không còn linh hoạt, nên không muốn rời bà quá xa, sợ có chuyện gì không ai kịp chăm sóc.
Thấy sắc mặt Chu Luật Trầm trầm xuống, ánh mắt sắc bén nhìn cô.
Cô vội giải thích, vẻ mặt đáng thương: “Em không muốn rời trà lâu.
Hay phải nghỉ nhiều quá, sẽ bỏ lỡ những khán giả đặc biệt đến Hồng Đàn chỉ để nghe em đàn.”
Toàn là cái cớ.
Anh nhíu mày, giọng lạnh nhạt: “Em chỉ tiếc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/gioi-han-si-me-thoi-kinh-kinh/2790619/chuong-150.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.