Mùa đông năm ấy.
Lần *****ên trong đời, Thẩm Tĩnh dậy sớm nhất—lúc 3 giờ 20 phút sáng.
Mọi chuyện xảy ra mà không hề báo trước.
Bà ngoại đột ngột ngã xuống.
Cũng vào lúc rạng sáng, bà ngã ngay bên cạnh giường.
Chính người giúp việc nấu bữa sáng mỗi ngày cho bà đã phát hiện và vội vàng gọi xe cấp cứu.
Đến bệnh viện, bà vẫn hôn mê.
Không tỉnh lại.
Từ Kinh Đô đến Thượng Hải, Thẩm Tĩnh không chợp mắt suốt cả đêm.
Cô ngồi trên chiếc ghế dài ngoài phòng chăm sóc đặc biệt, lặng lẽ không nói một lời.
Bác sĩ từ phòng giám sát đi ra, nhìn thấy cô vẫn ngồi đó, nhắc cô đi nghỉ ngơi.
Cô chỉ khẽ đáp “Ừ,” rồi lại im lặng.
Bác sĩ nói:
“Chúng tôi đã cố gắng hết sức, nhưng không thể phẫu thuật.
Bệnh mạch máu não đã biến chứng nặng, từ hẹp đến tắc hoàn toàn.”
Bệnh lý mạch máu não ban đầu không được xem trọng, nay đã nghiêm trọng hơn.
Thẩm Tĩnh từng nghĩ chỉ là trí nhớ của bà kém đi, thường xuyên nhầm lẫn Lương Ánh Ninh với Hình Phi.
Hóa ra bà đang cố gắng che giấu.
Mỗi lần cô về Thượng Hải, bà đều hớn hở đội mũ theo cô đến nhà hàng quen thuộc, nói rằng rất muốn đi.
Rõ ràng bà không thích những nơi như thế, nhưng vẫn vui vẻ bảo rằng bà muốn đi.
Bà nói bà đã già, không còn nhớ được Thượng Hải bên ngoài trông thế nào nữa.
Thẩm Tĩnh ngẩng đầu, giọng yếu ớt:
“Bà có thể tỉnh lại không?”
Bác sĩ lắc đầu:
“Có lẽ các dấu hiệu sinh tồn sẽ biến mất khi bà vẫn còn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/gioi-han-si-me-thoi-kinh-kinh/2790673/chuong-204.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.